Chương trước
Chương sau
"Phá cho ta—— "

Đỗ Viễn quát to một tiếng, Lang Hống ở bên cạnh cũng phẫn nộ rít gào, nhào về phía Vân Mộ.

Chỉ là không đợi Lang Hống tới gần, thân ảnh của Hoa Do Liên đã chắn trước mặt Vân Mộ, tay phất nhẹ, ý niệm lập tức tản ra, một đạo chấn động mạnh mẽ tràn về phía Đỗ Viễn và Lang Hống, khiến bọn hắn không thể không thối lui.

Mặc dù Hoa Do Liên cũng không ưa gì Vân Mộ, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để cho kẻ khác gây thương tổn cho Vân Mộ trước cửa Vạn Thông thương hội.

"Dĩ nhiên là ngươi!?"

Đỗ Viễn thoát khỏi làn sóng chấn động, mang theo vẻ mặt đầy kiên kị nhìn về phía Hoa Do Liên.

Không chỉ Đỗ Viễn, ngay cả Vân Chính Kỳ khi nhìn thấy Hoa Do Liên vẻ mặt cũng lập tức ngưng trọng lên, đám đông xung quanh càng là ồ lên kinh ngạc.

Hoa Do Liên ở trong Vạn Thông thương hội tại Loạn Lâm Tập này đã nhiều năm, nàng khá kín tiếng, rất ít khi rời khỏi thương hội, tuy nhiên bởi vì dung nhan xinh đẹp, nên thường có ong bướm vờn quanh.

Đây cũng là lần đầu tiên mọi người chứng kiến Hoa Do Liên xuất thủ, không nghĩ tới ngay cả loại cao thủ thành danh đã lâu như Đỗ Viễn cũng bị đối phương đẩy lui, có thể nhìn ra thực lực của nữ nhân này so với vẻ ngoài của nàng chỉ hơn chứ không kém.

"Đám người các ngươi tới trước cửa thương hội chúng ta diễu võ dương oai, thật cho rằng lão nương đã chết rồi đúng không?"

Hoa Do Liên hai tay chống eo, bộ dáng của nàng vừa mỹ lệ lại vừa thô bạo, ngược lại khiến không ít kẻ trong đám nam nhân đứng quanh bị khuynh đảo .

Quả thực, Hoa Do Liên cũng là một cao thủ cấp bậc Huyền Sư, trước giờ vẫn tọa trấn trong Vạn Thông thương hội ở Loạn Lâm Tập. Nếu không phải vì có dính líu tới Phạm Trọng Văn, bằng vào thực lực của nàng, sớm đã có thể rời khỏi nơi này đi đến nơi có điều kiện tốt hơn rồi.

Đối với thực lực của Hoa Do Liên, Vân Mộ cũng đã lường trước thế nên hắn cũng không lo lắng việc hai nhà Đỗ - Vân sẽ làm loạn ở đây.

Có lúc, cố kỵ là một chuyện, có dám hay không lại là một chuyện khác, Vân Mộ hiển nhiên đã cân nhắc đến những điều này.

"Ta ta!"

Tựa hồ Tiểu Tố Vấn đã cảm ứng được Vân Mộ đang bị uy hiếp, thế là nàng liền thò đầu ra khỏi giỏ trúc, trừng to hai mắt nhìn đám người Đỗ Viễn.

Đương nhiên Vân Mộ sẽ không để cho nàng tham gia vào tràng tranh đấu nguy hiểm này, thế nên hắn liền vội vàng trấn an nàng, để cho nàng ngồi yên trong giỏ trúc.

...

"Vân huynh, dù cho vì nguyên nhân gì đi nữa, nhưng tiểu tặc này cũng xuất thân từ Vân gia các ngươi, chuyện này ngươi ra mặt xử lí thì tốt hơn.”

Đỗ Viễn lui trở lại, không muốn cứng đối cứng với Hoa Do Liên. Một là không nắm chắc sẽ thắng, hai là không cần thiết, dù sao lão cũng không muốn kết thù kết oán với Vạn Thông thương hội, nếu không sẽ khiến Đỗ gia tổn thất càng nhiều hơn.

Huống hồ, tranh đấu giữa Huyền Sư với nhau, sinh tử chỉ trong một ý niệm, người thường khó mà nhìn ra cái gì, nhưng nếu giao thủ với Hoa Do Liên, Đỗ Viễn mới thực sự là người bị đặt trong nguy hiểm.

"Lão cáo già này, thật con mẹ nó giảo hoạt!"

Vân Chính Kỳ thầm mắng một tiếng, không thể không mở miệng nói: "Hoa cô nương..."

"Ta nhổ!"

Hoa Do Liên nghe vậy thì lồng lên, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt rồi quát mắng: "Cái gì mà Hoa cô nương (ngầm chỉ kỹ nữ)? Vân lão đầu ngươi có biết nói chuyện không vậy? Ngươi mới là Hoa cô nương, toàn nhà ngươi đều là Hoa cô nương!"

"..."

Đám đông xung quanh tức thì im lặng, người nhà họ Vân lại càng xấu hổ.

"Khụ khụ!"

Vân Chính Kỳ tức giận đến thở phù phù, lão đã lớn tuổi như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người mắng xối xả như thế, chẳng qua lão cũng biết mình đuối lý, vì vậy cố nén giận dữ nói: "Hoa thủ tịch, tên tiểu tặc Vân Mộ này ra sức khơi mào tranh đấu trong Loạn Lâm tập, rốt cuộc cũng phải đưa ra một lời giải thích đúng chứ? Hắn tùy tiện đánh người trong Loạn Lâm Tập cũng cần có một câu trả lời? Bằng không sau này làm sao quản lí trật tự trong Loạn Lâm Tập được nữa?"

"Giải thích? Trả lời?"

Vẻ mặt Hoa Do Liên tràn đầy xem thường nói: "Vân lão đầu, có phải ngươi cho rằng lão nương không biết rõ hành vi của các ngươi đúng không? Mấy chuyện như cưỡng bức lợi dụ, cường mua cường bán, trộm đạo cũng làm không ít đi? Âm thầm cấu kết với thổ phí cướp hàng hóa của kẻ khác cũng đừng có chối? Có cần lão nương phải vạch rõ mặt từng người các ngươi hay không? Thật nghĩ rằng Vạn Thông thương hội chúng ta mắt mù hay sao?"

Càng nói càng mạnh mẽ, Hoa Do Liên đại phát thư uy* nói: "Giờ lão nương sẽ nói rõ quy định của Vạn Thông thương hôi chúng ta cho các ngươi nghe, bước vào trong thương hội chính là khách nhân của chúng ta, kẻ nào dám đụng đến khách nhân của chúng ta, Vạn Thông thương hội tuyệt sẽ không bỏ qua! Đừng trách lão nương không báo trước cho các ngươi biết, tiểu tử Vân Mộ hiện tại là khách khanh của thương hội, đám người các ngươi nếu muốn lấy lớn hiếp nhỏ, lấy thế áp người, Vạn Thông thương hội chúng ta sẽ không ngồi nhìn... Tuy rằng tại Loạn Lâm Tập này, Vạn Thông thương hội chúng ta người cô thế cô, thế nhưng chúng ta có tiền, có quan hệ! Đến lúc đó các ngươi không ngại thì cùng chúng ta va chạm, để xem bên nào bị đẩy lui trước tiên?"

*thư uy: khí thế của bậc nữ nhi.

Nói xong một hơi, xung quanh liền lặng ngắt như tờ.

Nữ nhân này đúng là bá đạo, nói tới mức hai nhà Đỗ - Vân không ngẩng đầu lên nổi.

"Vân Mộ! Nếu ngươi là nam nhân thì đừng trốn sau váy nữ nhân, lăn ra đây cho ta!"

Vân Minh Hiên lúc này đã không thể nhẫn nhịn được nữa, y chẳng quan tâm cái gì Vạn Thông thương hội, hiện tại y chỉ muốn Vân Mộ chết, nếu Vân Mộ không chết, đời này của y khó có ngày an ổn, tâm của y khó mà thông thuận.

"Câm miệng!"

Không đợi Vân Mộ trả lời, Vân Chính Kỳ ở một bên liền ngăn Vân Minh Hiên lại: "Người của đệ tam phòng ngày càng không hiểu quy củ, ngươi có tư cách nói chuyện ở đây sao! Còn không nhanh lui cho lão phu?!"

"Nhị trưởng lão..."

"Lui ra!"

Sắc mặt Vân Chính Kỳ âm trầm, căn bản không cho Vân Minh Hiên có cơ hội nói chuyện.

Lúc này, Vân Mộ đột nhiên mở miệng hỏi thăm: "Chư vị còn có việc gì không? Nếu như không có chuyện gì, mời mọi người về cho! Nhiều người đứng trước cửa Vạn Thông thương hội như vậy, che kín hết lối đi, thương hội làm sao buôn bán được?"

Từ đầu đến cuối, Vân Mộ không hề liếc nhìn Vân Minh Hiên một cái.

Sắc mặt của đám người hai nhà Đỗ - Vân đều hết sức khó coi, không biết làm sao dàn xếp cho ổn thỏa.

Không ít người đứng xung quanh đều có vẻ hả hê,trong mắt bọ họ, hai nhà Đỗ - Vân cũng không phải loại hiền lương gì, hôm nay có thể trông thấy bọn họ chịu thiệt cũng là một việc vui trong đời.

...

Trên một ngôi lầu các gần đó, Quân Mạc Vấn và Lạc Linh Nhi nhìn mọi chuyện diễn ra bên dưới mà kinh ngạc.

Bọn họ vốn tưởng rằng hai bên sẽ tranh đấu sống mái một phen, bản thân cũng đã sẵn sàng xuất thủ cứu viện, thế nhưng không ngờ, cuối cùng Vân Mộ chỉ dùng vài ba câu nói đã xử lí xong xuôi rồi. Trong đó đương nhiên một phần là nhờ sự giúp đỡ của Vạn Thông thương hội, nhưng chủ yếu hơn là vì Vân Mộ làm việc cẩn thận.

"Linh Nhi, có vẻ như Vân Mộ tiểu huynh đệ có thể tự mình giải quyết được."

"Tiểu tử này thật xấu xa, cố ý đào cái hố để tiểu tử họ Đỗ kia nhảy vào... Bất quá tiểu tử họ Đỗ kia cũng không phải thứ gì tốt, bị lọt hố thật đáng đời!"

Lạc Linh Nhi đầu tiên là cười cười, sau đó bỉu môi nói: "Tiểu tử thối kia cũng không có gì giỏi, lần này nếu không có Vạn Thông thương hội làm chỗ dựa cho hắn, sợ rằng sớm đã bị hai nhà Đỗ - Vân cắt làm tám khối rồi."

"Ta xem vị tất..." Quân Mạc Vấn lắc đầu cười nói: "Mặc dù không có Vạn Thông thương hội làm chỗ dựa, Vân Mộ tiểu huynh đệ cũng có thể tự mình xử lý."

Lạc Linh Nhi không tin nói: "Đại sư huynh cứ đề cao hắn! Không có chỗ dựa, tiểu tử kia làm sao là đối thủ của Huyền Sư?"

Quân Mạc Vấn cười cười, nhắc nhở: " Chẳng lẽ Linh Nhi đã quên rồi, trên người Vân Mộ tiểu huynh đệ còn có một khối thân phận lệnh bài của Sơn Ngoại Sơn chúng ta, cái này còn hữu dụng hơn so với thân phận khách khanh của Vạn Thông thương hội nhiều? Coi như không tính đến điều này, nếu hắn đã dám đi trêu chọc người của hai nhà Đỗ - Vân, tất nhiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng, theo như mức độ thấu hiểu của huynh với hắn, hắn tuyệt không phải loại ngốc tử không đầu không não."

Lạc Linh Nhi căm giận nói: "Thì ra tiểu tử này sớm đã tính toán hết rồi? Mất công chúng ta đi lo lắng thay cho hắn!"

Quân Mạc Vấn an ủi, khuyên giải: "Tính kế là tính kế, nhưng không có tính kế chúng ta. Hắn không sử dụng lệnh bài thân phận ta đưa cho hắn, điều này nói rõ hắn rất quý trọng phần tình cảm này, không muốn xem nó như một cuộc buôn bán hoặc giao dịch."

Lạc Linh Nhi có chút ghen ghét: "Thật không thể hiểu nổi, tại sao đại sư huynh luôn nói tốt cho tiểu tử kia vậy!"

"Vậy à? Ha ha ..."

Quân Mạc Vấn tâm tư phiêu hốt nói: "Ta nhớ có vị tiền bối đã từng nói qua, có người tuy quen biết từ rất lâu nhưng chưa chắc đã có thể trở thành bằng hữu, lại có người dù chỉ gặp qua một lần nhưng vẫn có thể tin cậy lẫn nhau... Vân Mộ tiểu huynh đệ cho ta cảm giác tin tưởng như vậy."

Lạc Linh Nhi mở lớn miệng, trầm mặc không nói gì.

"Có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại... Tiểu huynh đệ, ngươi hãy bảo trọng!"

Quân Mạc Vấn không hề xuống lầu gặp mặt Vân Mộ, mà yên lặng mang theo Lạc Linh Nhi rời khỏi nơi này.

Bên ngoài Vạn Thông thương hội, Vân Mộ đang chuẩn bị quay vào trong, lòng như có điều cảm giác, không khỏi hướng phương hướng hai người Quân Mạc Vấn rời đi nhìn tới.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.