edit: tuyền xù
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Ánh nắng sáng rọi ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng có con chim nhẹ nhàng hát líu lo truyền tới từ giữa ngọn cây, thật sự là một cảnh chim hót hoa thơm, nhưng không khí bên trong phòng cũng không quá vui vẻ.
"Đồng lão, việc này xin thứ cho lão phu không thể ra sức." Hiệu trưởng ngồi thẳng trong phòng làm việc rộng rãi giống như tiếc nuối nói, "Ngài phải biết, tuy hoàng hậu bệ hạ bình thường không để ý tới chính sự, nhưng một khi nổi giận, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng phải nhường nàng ba phần. Lần này Đồng Mạc Uyên chọc nàng giận dữ, thậm chí không nể mặt bắt người trước mắt bao người, tức giận này có thể nghĩ là biết. Chỉ dựa vào một câu nói của lão phu, sao có thể làm nàng buông tay?"
Nghe vậy, lão nhân ngồi đối diện, tóc trắng, khe rãnh đầy mặt, mặt mày khắc nghiệt, trong lòng không khỏi thầm mắng lão thất phu bỏ đá xuống giếng này. Nếu là bình thường, mình đã sớm giễu cợt lại, nhưng bây giờ có việc cầu người, không thể không hạ thấp tư thái: "Nhạc hiệu trưởng quá khiêm tốn rồi, ai không biết hoàng hậu là học sinh của ngài, chỉ cần ngài ra mặt nói một câu thì còn có hữu hiệu hơn chúng ta nói 100 câu."
"Nói quá lời, nói quá lời." Hiệu trưởng liên tiếp khoát tay: "Lão phu ở học viện đã mấy chục năm, học sinh vào học viện vô số kể, thành tựu bọn học sinh vượt qua hiệu trưởng là ta đây lại càng đếm không hết, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-linh-su-thien-tai/2304339/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.