Gương mặt của Lâm Tần Kiệt xuất hiện trong tròng mắt hắn, mặt như trút được gánh nặng: “Thật tốt quá, công sức năm ngày năm đêm của Phượng Vũ không có lãng phí, cuối cùng cũng chữa hết cho ngươi.”
Nghe được hai chữ Phượng Vũ, đôi mắt Phó Tư Đường phản xạ có điều kiện lộ ra vẻ nghi ngờ. Lâm Tần Kiệt lập tức giải thích: “Nàng vì ngươi chữa thương, đã năm ngày năm đêm không chợp mắt. Mới vừa rồi Tiếu Ôi Ôi khuyên chết khuyên sống, nàng mới bằng lòng đi nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, trong lòng Phó Tư Đường dâng lên mấy phần đau lòng, mấy phần vui sướng, giọng nói không khỏi khàn khàn: “Độc này không phải không giải được sao? Nàng dùng cách nào cứu sống ta?”
“Ách. . . . . .” Lâm Tần Kiệt gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Lúc ấy ta rất sốt ruột, quên hỏi rồi. . . . . .”
Nếu như ánh mắt cũng có thể phóng ra pháp thuật, hiện tại Lâm Tần Kiệt khẳng định đã bị một ngọn lửa bao vây.
Né tránh tầm mắt Phó Tư Đường, Lâm Tần Kiệt gượng cười nói: “Trước tiên ngươi hãy nghỉ ngơi đi, những chuyện này về sau từ từ hỏi cũng không muộn.”
“Ngươi muốn biết cái gì, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Một giọng nữ trong trẻo, Tiếu Ôi Ôi xuất hiện tại cửa. Nhưng lúc này trên mặt nàng đã không còn nụ cười thoải mái như thường ngày, mà là mang theo mấy phần tức giận.
“Một kiếm kia hình như đâm rất sâu vào ngực của ngươi, nhưng thực tế hơn phân nửa lưỡi đao lại bị hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-linh-su-thien-tai/2304316/chuong-89-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.