“Không phải huynh đi đưa tiễn Phượng Vũ sao? Không biết lúc nào thì nàng ấy mới trở về đây, lần từ biệt này có lẽ thật lâu sau mới có thể gặp lại.” Lâm Tần Kiệt cảm thấy không thể hiểu được suy nghĩ của bạn tốt: “Không phải huynh thích Phượng Vũ ư, còn suýt chết vì nàng ấy nữa, là nam nhân thì đừng bỏ qua cơ hội, mau mau thổ lộ đi chứ!”
“Nhưng nguy hiểm của nàng ấy chính là do ta gây lên, không phải sao?” Phó Tư Đường thản nhiên hỏi ngược lại một câu, trong nháy mắt làm Lâm
Tần Kiệt trút giận. “Tùy huynh, ta muốn đi tiễn nàng.”
“. . . . . . Tần Kiệt.”
Nghe được tiếng gọi, Lâm Tần Kiệt đã đi được hơn mười mét xoay người lại nhìn: “Chuyện gì?”
“Gặp Phượng Vũ, thay ta nói một tiếng xin lỗi với nàng, ta vẫn chưa bán hoa Sương Mai. Chờ lần sau gặp mặt, ta sẽ đưa tinh thạch cho nàng.”
“Ta đi, ta còn tưởng là lời ngon tiếng ngọt gì, dù sao huynh cũng phải nói một tiếng ‘ta sẽ chờ muội trở về’ hay gần giống vậy!” Lâm Tần Kiệt nghe thế sốt ruột không nói nên lời, quả thật muốn ngất xỉu. “Mặc kệ huynh, ta cứ nói giúp huynh là được.”
Nhìn bạn tốt chạy đi, Phó Tư Đường cúi đầu, lẳng lặng nhìn đồ vật trong tay.
Đó là một đóa Thiên Biện Trọng Hoa, mỹ danh là hoa Sương Mai đang nở rộ trong bông tuyết. Bởi vì bị đâm một đao, cả đóa hoa bị chia ra làm hai, mặc dù vẫn xinh đẹp như cũ, lại thấp thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-linh-su-thien-tai/2304315/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.