Ở trên đường mua một ít vật dụng, Phượng Vũ trở lại Phượng gia, lúc đang định đi ra sau núi như mọi ngày thì bỗng nhiên bị hạ nhân gọi lại.
"Đại tiểu thư, ngươi có thư." Nha hoàn đưa thư nhìn nàng với ánh mắt cổ quái. Thứ nhất, là vì ngạc nhiên trên đời này lại có người viết thư cho đại tiểu thư, thứ hai, là kinh ngạc với người viết thư.
—— lão gia vì chuyện Lâm gia vô lễ, gần đây thường xuyên nổi giận. Vậy mà lúc này, Lâm gia lại có thể sai người đưa thư tới cho đại tiểu thư. . . . . .
Nghĩ đến bộ dáng lão gia nổi giận đùng đùng, nha hoàn không khỏi có chút hối hận: mình thật sự không nên vì tham chút tiền thưởng mà giao thư cho đại tiểu thư. Nên giao nó cho lão gia mới phải, nói không chừng còn được ban thưởng nhiều hơn!
Lúc này, một giọng nói ngạo mạn đã cắt đứt hối hận của nha hoàn: "Các ngươi đang làm gì?"
"Nhị tiểu thư!" Nha hoàn vội vàng cúi người hành lễ, vẻ mặt so với lúc nhìn Phượng Vũ cung kính hơn rất nhiều lần: "Ta thay người chuyển một lá thư cho đại tiểu thư."
"Thư?" Lại có thể có người viết thư cho nha đầu này? Phượng Khả Nhi nhìn lá thư, kí hiệu quen thuộc ở mặt ngoài lập tức thu hút sự chú ý của nàng.
Là Trường Cung, dây cung kéo căng nối với vòng cung, có một chiếc lá liễu xanh nhạt cắt ngang ở giữa. Mặc dù không giống tranh vẽ Phượng Hoàng của Phượng gia có khí phách, nhưng cũng có ý tứ riêng. Lão nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-linh-su-thien-tai/135757/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.