Dịch: Tiểu Phương
Beta: Fleur
Tại sao lại là không yêu chứ? Khi nào nàng lại không yêu? A Liên nắm ống tay áo hắn nói: "Thượng thần..."
Dung Lâm phất tay áo, đứng dậy rời giường nói: "Ta nghĩ chúng ta vẫn nên tự mình bình tĩnh suy nghĩ." Nói xong liền bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi Tiêu Dao Điện, Dung Lâm bước trên ánh trăng sáng, đi lang thang trên Cửu Trùng Thiên. Gió đêm phơ phất thổi vạt áo hắn bay phất phới, hắn cúi đầu nhìn thân ảnh nho nhỏ chạy theo ra ngoài, đang đứng trong viện, hít sâu một hơi.
Hắn đường đường là thượng thần, tvnt thế nhưng bây giờ sống chung với tiểu cá yêu này, trong đầu lại chỉ có tình yêu, càng đáng sợ hơn chính là dường như nàng dần dần mất đi hứng thú với hắn...
Cả đêm Dung Lâm không về, sáng sớm hôm sau trở về lại thấy trên bàn là những món ăn sáng mà hắn thích. Dường như nàng có chút thấp thỏm, dè dặt đứng bên cạnh hắn bưng mâm nỗ lực lấy lòng hắn. Dung Lâm không ngồi xuống, chỉ nói: "Ta không đói bụng, nàng ăn đi."
A Liên ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.
Lúc này nếu A Liên dỗ dành vài câu có lẽ sẽ không có việc gì nữa, nhưng nàng lại không làm.
Dung Lâm hơi tức giận, vào phòng ấp thăm trứng. Quả trứng màu vàng kim thoạt nhìn yên tĩnh lại ngoan ngoãn, mỗi ngày hắn đều mong chờ quả trứng nở ra, nếu bướng bỉnh hay ngoan ngoãn cũng đều là đứa bé đầu tiên của hắn trong mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-huong-tu-dat/1935284/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.