Chương trước
Chương sau
Edit: M.Y

Beta: Fleur

Tinh thần A Liên hoảng hốt ngồi xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nam tử phong thái vô song trên đài, ánh mắt có phần rầu rĩ, chân mày cau lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Dung Lâm vốn đang mỉm cười, nhìn thấy ánh mắt A Liên nhìn mình như thế, tinh thần lập tức căng thẳng lên.

Đây là ánh mắt gì vậy? Thất vọng ư? Hắn khiến nàng thất vọng hả? Hắn rõ ràng biểu hiện tốt lắm cơ mà! Vô cùng tốt mà!

Sau khi kết thúc, Dung Lâm cũng không đợi nàng chủ động đến tìm mình mà trực tiếp dẫn nàng đi ra ngoài.

Vừa mới đến đài Lưu Vân, Dung Lâm liền cúi đầu xuống nhìn nàng, muốn nói chuyện với nàng.

Thấy ánh mắt nàng đang trốn tránh hắn, liền tức giận khinh bỉ nói: "Làm sao vậy? Mặc đồ vào là không quen biết đúng không? Không nghĩ tới ngươi là loại cá này!" Biểu cảm này đâu có giống với phong thái tao nhã khi giảng bài trước các đệ tử?

A Liên nói: "Ta không có." Lại nhìn thượng thần nói: "Ngài đừng như vậy, ta, ta chỉ là một con cá thôi."

Ánh mắt Dung Lâm dừng lại, không biết nên nói như thế nào mới phải. Đúng vậy, nàng là một con cá, nhưng hắn không có ngại nàng là cá, nàng còn so đo cái gì? Chẳng lẽ nàng cảm thấy hắn đường đường là thượng thần, thậm chí đến cả một con cá không bỏ qua sao? Cái mũ này quá lớn, Dung Lâm có chút tức giận, bật thốt lên: "À, ta cũng đâu cần ngươi lắm."

A Liên cúi đầu xuống thấp "ừ" một tiếng, trên mặt có chút mất mác, nói: "Thượng thần nói xong chưa ạ? Ta còn có lên lớp nữa."

Con cá này quả thực là...

Dung Lâm tức giận phất tay áo nói: "Đi đi."

Thấy nàng như vậy mà đi, vẻ mặt Dung Lâm đen sì chẳng khác gì như đít nồi.

Nhưng mà ——

Nhìn thấy dáng đi hơi khác thường của nàng, Dung Lâm liền nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nhất thời tâm cũng mềm đi.

Trùng Hư Tôn Giả ở xa vừa vặn nhìn thấy màn này, thấy Dung Lâm thượng thần đang răn dạy A Liên. Lúc trước hắn nhìn ra được, Dung Lâm thượng thần và A Liên có chút mập mờ, nhưng có thể vừa mắt thượng thần, cũng coi như con cá này có phúc, bây giờ nhìn thượng thần tức giận như vậy, nghĩ rằng thượng thần hết yêu thích cái lạ rồi.

Trùng Hư Tôn Giả nở nụ cười, đi đến an ủi thượng thần nói: "Dung Lâm thượng chớ tức giận, đừng để yêu khí của cá nhỏ mà ảnh hướng đến sức khỏe thượng thần, không đáng."

Dung Lâm lắc đầu một cái, nhìn Trùng Hư Tôn Giả, tay lại chỉ về bóng lưng A Liên, nói: "Là ngươi phạt nàng quét dọn Lưu Vân đài? Nàng là một tiểu cô nương như vậy, ngươi lại để nàng quét dọn Lưu Vân đài lớn đến thế, Trùng Hư Tôn Giả ơi Trùng Hư Tôn Giả, ngươi đây là cố ý muốn cùng ta đối đầu sao?"

Trùng Hư Tôn Giả ngây người, lắp bắp nói: "Thượng, thượng thần?"

Dung Lâm lạnh lùng nói: "Nếu lời nói của bổn tọa trước kia không rõ ràng lắm, hôm này hãy nói rõ một chút, nàng là cá của ta, ta không cho phép người khác động tới nửa mảnh vẩy cá của nàng. Nếu ngươi còn dám phạt nàng lần nữa, để xem ta trừng trị ngươi thế nào..."

Dừng một chút, lại nói: "Còn nữa, từ nay, việc quét dọn vệ sinh của Cửu Tiêu Các giao lại cho ngươi, hàng ngày ngươi cần cù dạy bù cho các đệ tử, chắc hẳn cũng rất vui khi tạo ra cho đệ tử môi trường tu tiên tốt hơn."

*

A Liên thường ngày đều mỉm cười vui vẻ, cho dù gặp phải chuyện không vui cũng quên rất nhanh. Bây giờ nàng lại tâm tư ưu sầu.

Nàng cùng Tiêu Táo là bạn bè thân thiết, nhưng nếu bàn về giao tình sâu đậm, thì không bằng bạn cùng phòng, Điền La.

Nàng kể chuyện này cho Điền La.

Điền La nghe xong, phun hết rong biển khô trong miệng ra ngoài, ngây ngốc một hồi mới kích động nắm tay A Liên nói: "Ngươi nói ngươi... ngươi và thượng thần, làm việc kia rồi hả?"

Chuyện này đáng nhẽ cũng không có gì, A Liên từ nhỏ đã sống dưới nước, việc gì cũng nhìn thấy rồi, thỉnh thoảng khi ra ngoài sẽ thấy hai con cua chồng lên nhau để giao phối, nàng cũng chỉ lặng lẽ đi ngang qua, không quấy rầy, cũng không cảm thấy gì. Bây giờ nghe nàng ốc bươu nói, A Liên cảm thấy gò má mình hơi nóng.

A Liên gật đầu nói: "Ừm."

Điền La vui vẻ nói: "Đây là chuyện tốt nha. Không phải ngươi muốn báo đáp ân huệ của thượng thần sao? Việc này vẫn hơn là mất mạng mà?"

Là chuyện tốt sao? A Liên có chút ngơ ngác, nàng nói: "Nhưng ta cảm thấy, thượng thần không nên làm như vậy..." Hắn ở trong lòng nàng từ xưa đến nay vẫn luôn cao cao tại thượng.

Điền La giơ tay lên gõ một cái đầu của nàng, nói: "Ngốc. Thượng thần thích là tốt rồi."

A Liên không nói gì.

Hai trăm năm nay, nàng vẫn luôn cố gắng nuôi chính mình béo trắng, cũng cẩn thận bảo vệ đuôi cá, trở thành một con cá mè trông rất ngon miệng. Nàng nỗ lực hai trăm năm, cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì.

Trong lòng khó tránh khỏi thất vọng.

Điền La lại nói: "Nếu như ngươi có thể sinh con dưỡng cái cho thượng thần, thì có lẽ sẽ cá bằng tử quý (1)...đến lúc đó còn lợi hại hơn cá chép hóa rồng Cẩm Lý sư tỷ đấy!"

Cá bằng tử quý: đây là câu biến đổi từ "mẫu bằng tử quý", nghĩa là mẹ vinh hiển nhờ con.

A Liên lập tức trợn tròn hai mắt, kinh ngạc nói: "Hả? Không nhanh như vậy chứ."

Điền La rất hưng phấn, mặc dù thường ngày nàng có chút mơ mơ màng màng, nhưng cũng hiểu nếu thượng thần đã ngủ chung với A Liên, vậy chắc chắn sẽ không ăn nàng nữa. Nàng cũng không cần ngày đêm lo lắng A Liên sẽ nhảy vào trong nồi nữa.

Điền La nói: "Sao lại không hả? Thời kỳ hoa cá mè các người mang bầu là bao lâu?"

A Liên trả lời: "Khoảng một tháng."

Điền La nói: "Vậy sao không được, có lẽ bây giờ trong bụng ngươi có một phượng hoàng nhỏ rồi đấy chứ, sau một tháng nữa người sẽ lên chức mẹ thôi."

Trong lòng A Liên đều là thượng thần, hiển nhiên không có nghĩ đến chuyện này, nghe Điền La nói như vậy nàng lại hơi lo lắng. Nàng nhỏ giọng nói: "Cũng có thể không phải mà..." Ngộ nhỡ sinh ra giống như nàng, là một con cá mè vừa tầm thường vừa ngu ngốc giống như nàng thì phải làm sao giờ? Nàng tất nhiên vẫn yêu nó, nhưng còn thượng thần thì sao?

Nhưng sau khi trò chuyện với Điền La, tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều, nàng vốn là con cá lạc quan, rất nhanh đã nở nụ cười trên môi, sau khi kết thúc buổi học liền đến chỗ Mạnh Cực Tiên Quân mua xiên que cho thượng thần.

Mạnh Cực Tiên Quân nhìn thấy nàng thật cao hứng, nói: "Tiểu Liên hả, sao hôm nay đến có một mình vậy?" Lúc trước Mạnh Cực Tiên Quân từng trông thấy, nhưng là do Dung Lâm biến thành tướng mạo bình thường, nên hắn cảm thấy kẻ đó có chút không xứng với nàng cá xinh đẹp hiền lành này, nên cũng nhớ kỹ hơn một chút.

A Liên nói: "Hôm nay hắn hơi bận."

Mạnh Cực Tiên Quân quen thuộc thay nàng gói kỹ xiên que, đưa cho A Liên rồi nói: "Tiểu Liên, ngươi chỗ nào cũng tốt, riêng có một chỗ không tốt ——tính cách quá thật thà. Chồng bận bịu đều là mượn cớ, có chuyện gì quan trọng hơn cô nương mình thích chứ. Ngươi quá nuông chiều hắn, nam nhân không nên nuông chiều, nếu tiếp tục như vậy nữa, ngươi sẽ là người chịu thiệt thòi đấy."

A Liên đón lấy, cảm ơn Mạnh Cực Tiên Quân, mỉm cười lắc đầu: "Sẽ không đâu. Ta không có gì để mất cả, hơn nữa hắn đối với ta tốt vô cùng."

Mạnh Cực Tiên Quân nhìn bóng lưng nàng xa dần, vừa quét dầu lên xiên đang nướng, vừa thở dài nói: "Đúng là một con cá đơn thuần."

*

Khi A Liên trở lại Tiêu Dao điện, thượng thần vẫn chưa về. Nàng đem đống quần áo đêm qua đã giặt ra phơi trong sân viện, lại cho ngựa ăn cỏ, lúc đang nấu cơm tối, thì nghe bên ngoài có tiếng động.

A Liên vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, lập tức chạy ra ngoài, nhìn bóng dáng thượng thần cao lớn, liền cười cười nói: "Thượng thần về rồi ạ?"

Dung Lâm mới từ chỗ Tiêu Bạch về, bàn luận chính sự hắn một chút cũng không nghe lọt tai, ngược lại khó có được cùng hắn ta tán dóc một phen về chuyện nam nữ.

Lúc trở về, vẻ mặt hắn ưu buồn đứng trên mây, hắn cho rằng hôm này tiểu cá yêu sẽ không tới đây, không ngờ khi thấy khói bếp lượn lờ xung quanh khiến Cửu Trùng Thiên mang cả hơi thở phàm trần mà hắn lại rất yêu thích.

Hắn nhìn nàng, gật đầu một cái.

A Liên đi tới, ôm cánh tay của thượng thần, nghiêng đầu suy nghĩ: "Hôm nay thái độ của ta có chút không đúng, thượng thần chớ tức giận nữa."

Dung Lâm nhấp nháy môi, nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Kỳ thật hắn chuẩn bị nói xin lỗi với nàng.

Dung Lâm nhàn nhạt nói: "Ta không có tức giận."

Hắn vẫn còn lo lắng nàng một lời không hợp sẽ nhảy vào nồi đây.

Bây giờ nhìn nàng, hắn yên tâm không ít, liền nói: "Ta hơi đói."

A Liên kéo hắn ngồi xuống: "Thượng thần ngồi đây một lát, xong ngay đây."

Bữa cơm này trôi qua trong bầu không khí yên bình, hai người đều không nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua. Sau khi dùng cơm xong, A Liên liền đi nhà bếp rửa chén, Dung Lâm ở bên ngoài đứng một lúc mới đi vào.

Hắn không thích đi vào bếp cho lắm.

Hắn nhìn thấy nàng đang rửa chén, dường như không hề chú ý là hắn vào đây, đợi khi rửa chén xong, nàng mới quay lại nhìn thấy hắn: "Thượng thần vào lúc nào thế?"

Dung Lâm lẳng lặng nhìn nàng, nói: "A Liên, chúng ta nói chuyện một chút đi."

Hai người đi tản bộ trước viện, A Liên đi bên cạnh Dung Lâm, thấy hắn bỗng nhiên trở nên sầu muộn, nên nàng có chút không dám nói chuyện cùng hắn, sau khi lấy dũng khí, nàng mới cười khanh khách nói: "Trăng hôm nay thật tròn."

Dung Lâm dừng bước chân lại, bất thình lình quay người nhìn về phía nàng.

A Liên bình tĩnh đứng nguyên chỗ, cũng nghi hoặc mà nhìn hắn.

Dung Lâm hỏi: "Ngươi, còn thích ta không?"

A Liên lập tức nói: "Thích lắm, ta thích thượng thần." Nàng sùng bái hắn hai trăm năm nay, dĩ nhiên là thích rồi.

Lời này vừa nói xuống, chân mày Dung Lâm hơi giản ra, có chút mỉm cười, nghĩ thầm: Hắn cũng biết.

Ngữ khí của hắn buông lỏng không ít: "Vậy ngươi nói một chút, ngươi hôm nay sao lại có thái đội đó đối với ta vậy?"

A Liên lẩm bẩm nói: "Ta... Ta chỉ là không quen lắm, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng."

Dung Lâm cau mày, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này. Nàng yêu thích hắn như vậy, rốt cuộc thỏa mãn mong muốn, phải nên vui mới phải, vì sao lại có biểu cảm mất mát lưỡng lự này? Mặc dù hắn cảm thấy khả năng không lớn, nhưng nghĩ lại lúc trước khi nói chuyện với Tiêu Bạch, vẫn không nhịn được nói: "Ngươi...tối hôm qua có chỗ không thoải mái hả?"

Hả?

A Liên nhìn bộ dáng thượng thần rất nghiêm túc, cân nhắc một phen, cũng không thể nói dối, thành thật gần đầu nói: "Có, có một chút."

Cho nên nàng đúng thật là bởi vì... không hài lòng với biểu hiện của hắn hôm qua!

Khuôn mặt Dung Lâm lập tức đen sì.

Nghĩ đến tối hôm qua lần không làm nàng hài lòng, lòng tự ái của nam nhân thoáng chốc tăng lên tới cực điểm. Hắn dùng lực nắm chặt lấy bả vai nàng, bốn mắt nhìn nhau, vừa nghiêm túc vừa lớn tiếng nói: "Nơi nào không hài lòng? Ngươi nói một chút xem, ta sẽ cố gắng, ta còn có tiến bộ nữa!"

A Liên liền lập tức bối rối.

Suy nghĩ một chút, mới đỏ mặt nói: "Quá, quá lớn."

Ánh mắt Dung Lâm dừng lại, sững sờ chốc lát.

Ngay sau đó, gương mặt lạnh lùng của Dung Lâm bỗng như xuân về hoa nở vậy.

Gò má hắn hơi đỏ ửng lên, con ngươi đen óng ánh, nhẹ nhàng ho khan một cái, vẻ mặt vô cùng vui sướng, lại cố nhịn, cười nói: "Thật sao?"

Nụ cười của hắn từ từ lớn hơn, có chút không kìm chế được vui vẻ, lúc nhìn nàng, vẻ mặt cũng tràn đầy dịu dàng: "Cái này ta không có biện pháp, là bẩm sinh rồi, ngươi chịu khó một chút, từ từ rồi sẽ quen thôi."

Hết chương 41
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.