Dung Lâm rất tán thưởng những người thẳng thắn như Hồng Kiều tiên tử, lúc này hắn mới nói vật mình cần.
Hắn thấy gương mặt tiên tử đột nhiên cứng đờ, đôi mắt mở lớn nhìn mình thì thấy không vui, lại không tiện thể hiện ra ngoài, vội vàng thúc giục: "Tiên tử có thể nhanh một chút không?"
Nếu hắn trở về chậm, tiểu cá yêu kia có lẽ sẽ máu chảy thành sông mất.
Hồng Kiều tiên tử lấy lại tinh thần, gật đầu nói "được", rồi dặn tiên tỳ đi lấy. Nàng hơi hoảng hốt nhìn nam tử trước mặt, nàng vốn luôn cảm thấy nam nhân này nên đứng trên mây cao, không thể chạm tới, nhưng bây giờ lại...
Nàng hít sâu một hơi, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, hỏi: "Là tiểu cô nương kia sao?"
Nhớ lại bộ dáng tiểu cá yêu kia, đúng là trẻ tuổi xinh đẹp, hoạt bát động lòng người, chỉ là thân phận thấp... Nhưng thượng thần là tôn giả trên Cửu Trùng Thiên, sao còn cần tính toán đến thân phận cao hay thấp?
Lần này quấy rầy Hồng Kiều tiên tử, Dung Lâm tất nhiên không tiện thể hiện thái độ xấu với nàng, nghĩ đến tiểu cá yêu kia, hắn khẽ cười, trong đôi mắt như có ánh trăng, khóe miệng hơi nhếch lên, bất đắc dĩ thở dài: "Đúng vậy. Trừ nàng ra làm gì có ai phiền toái như vậy."
Nghe câu nói đầy cưng chiều này, Hồng Kiều tiên tử dù có thích hắn nhiều hơn nữa thì cũng phải hết hy vọng. Đúng lúc tiên tỳ cầm vật kia đến, Hồng Kiều nhận lấy, đưa cho thượng thần, lại dặn dò một vài việc cần chú ý.
Dung Lâm lại nghe rất nghiêm túc, cảm kích nhận lấy, nói cảm ơn rồi vội vã trở về.
*
Bởi vì gần đây bị Xung Hư tôn giả giữ lại học thêm, tiêu hao quá nhiều thể lực, trùng với lúc này, cơ thể A Liên rất yếu ớt. Cũng may thượng thần trở về sớm, nhét một bao đồ vào lòng nàng, vội vàng nói: "Lấy được rồi, ngươi đi dùng đi."
A Liên cảm kích nói: "Cảm ơn thượng thần."
Dumg Lâm cũng không muốn ngượng ngùng như vừa rồi, cúi đầu ừ một tiếng, rồi đi vào phòng cầm một bộ quần áo ngủ của mình cho nàng: "Mặc tạm đi."
A Liên nhận lấy, nói: "Ta sẽ giặt sạch cho thượng thần."
A Liên đi phòng tắm tắm rửa, đổi xiêm y sạch sẽ, vừa đi ra thì gặp thượng thần đi ra từ phòng bếp, trong tay cầm một bát nước nóng hổi.
Là nước đường đỏ.
Dung Lâm trừng nàng: "Ngây ra làm gì, mau uống đi."
A Liên là con gái, tất nhiên hiểu rõ những chuyện này, mỗi lần bị nàng chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút, không hề uống nước đường đỏ. Cũng chỉ là một con cá mồ côi, cuộc sống sao có thể tinh tế như vậy được? Nàng nhỏ giọng nói cảm ơn, rồi cầm lấy chén sứ, lẩm bẩm: "Sao thượng thần lại biết điều này?"
Dung Lâm nói: "Nghe Hồng Kiều tiên tử nói."
"A." Hơi nóng, A Liên thổi thổi, gò má vì nhiệt độ mà khẽ phiếm hồng, "Quan hệ giữa thượng thần và Hồng Kiều tiên tử có vẻ rất tốt."
Đến lúc này rồi còn ghen tị? Dung Lâm nhìn nàng một cái, vì thân thể nàng khó chịu nên hắn cũng không so đo với nàng, nói: "Chỉ gặp vài lần mà thôi, chỉ là bằng hữu bình thường."
A Liên ngửa đầu cười cười: "Ta cũng rất thích Hồng Kiều tiên tử, nàng rất đẹp."
Hắn nói mình và Hồng Kiều tiên tử là bằng hữu bình thường mà nàng vui vẻ vậy sao? Dung Lâm cảm thấy bất đắc dĩ, thúc giục: "Mau uống đi, uống xong sớm thì đi nghỉ ngơi, hôm nay không cần trở về nữa." Lại nói tiếp, "Sau này ngươi phải chú ý bản thân một chút, người vốn xuất thân hệ Thủy, nếu không quan tâm thì khả năng sinh sản sẽ bị ảnh hưởng."
A Liên vừa hay uống xong nước đường đỏ, mím môi, trong mắt có ý cười, nhìn về phía thượng thần nói: "Thượng thần rất quan tâm đến khả năng sinh sản của ta sao?"
Dung Lâm đỏ mặt, vội vàng đoạt lấy chiếc bát không trong tay nàng, "Mau đi ngủ!"
*
Dung Lâm quay lại phòng, không nghĩ thêm về việc của tiểu cá yêu kia nữa.
Bận rộn một hồi, hắn chuẩn bị lên giường đi ngủ, vừa cởi áo khoác thì nghe "cạch" một tiếng, rồi sau đó dường như có vật gì rơi ra ngoài. Hắn cúi đầu nhìn xuống, nhìn hộp son kia lăn đến một góc mới đi qua, nhặt nó lên.
Dung Lâm cầm hộp son xoa xoa lên người cho sạch mới đặt nó sang một bên.
Vạn năm nay, chất lượng giấc ngủ của Dung Lâm đều rất tốt, tối nay lại lăn lộn khó ngủ. Hắn nghiên đầu, nhìn hộp son đặt ở đầu giường, suy nghĩ một chút, thở dài một tiếng, cầm hộp son lên, lại mặc xiêm y ra khỏi phòng ngủ.
Mở cửa phòng tiểu cá yêu, thấy nàng an tĩnh ngủ trên giường, tư thể ngủ đoan chính, nhưng lại nhíu mày, có vẻ không thoải mái lắm.
Dung Lâm ngồi bên giường, cúi đầu nhìn nàng, vươn tay thay nàng sửa sang đầu tóc.
Hắn chỉ là tới xem nàng, không ngờ tiểu cá yêu này lại duỗi tay ôm lấy tay hắn.
Không phải là giả bộ ngủ rồi cố ý tiếp cận hắn chứ? Dung Lâm nghĩ, nhưng thấy hô hấp của nàng đều đều, không giống giả bộ ngủ.
Hắn kéo tay ra nhưng không được.
Dung Lâm nhíu mi. Hắn xuất thân hệ Hỏa, nhiệt độ cơ thể xưa nay cao hơn người khác một chút, còn tiểu cá yêu xuất thân hệ Thủy, cơ thể lại mát mát. Lúc này có lẽ nàng không thể bị lạnh. Có lẽ là thấy tay hắn ấm áp nên mới ôm không chịu buông.
Dung Lâm suy nghĩ một chút rồi ngồi cạnh nàng, chờ nàng chủ động buông hắn ra.
Cơ thể không còn chút sức lực nào, A Liên ngủ rất sâu, trong lúc mơ màng, nàng cảm giác có vật gì đó đè ngang hông mình, nặng nặng, hơi không thoải mái.
A Liên ngái ngủ mở mắt ra nhìn bên cạnh, đập vào mắt là gương mặt tuấn mĩ vô song. Thấy là thượng thần, A Liên kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó lại ngáp một cái.
Nàng cúi đầu nhìn chân thượng thần, hai chân mở rộng, một chân còn đè lên đùi nàng.
A Liên ngồi dậy, thả chân thượng thần sang một bên, lại bò sang bên kia, đặt chân trái hắn cho thẳng, rồi sau đó lại đặt hai tay hắn lên bụng, lúc này mới bò lên giường tiếp tục ngủ.
Nhưng chỉ sau một khắc, bên hông lại bị đè, A Liên mở mắt ra, thấy tay thượng thần lại đặt sang đây, chân cũng theo thói quen mở ra, sau đó dùng sức đá chăn sang một bên, cái chân dài kia lại đè lên đùi nàng. Động tác xem ra rất quen thuộc.
A Liên đành phải bò dậy lần nữa, giúp hắn chỉnh tư thế ngủ, lại nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn.
Nhưng vừa làm xong, thượng thần này lại động đậy, cuốn cả chiếc chăn nàng đắp trên người đi.
A Liên chỉ mặc đồ ngủ, vội vươn tay kéo kéo, nhưng cũng không dám dùng quá nhiều sức, sợ kinh động thượng thần.
Kéo rất lâu mới cẩn thận kéo được một góc chăn.
...Còn hơn không có gì.
A Liên đắp góc chăn không dễ có được lên bụng, rồi nằm xuống cạnh thượng thần tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau A Liên bị đông cứng tỉnh lại, nhìn thượng thần nằm ngủ nghiêng về phía nàng, hai chân cũng đè trên người nàng, tay trái đặt trên ngực nàng, tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai nàng, hơi thở ấm áp từ từ thổi lên mặt nàng.
A Liên làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, chưa từng có thói quen ngủ nướng. Ban đầu, khi ở hồ Động Trạch, A Bàng còn cười nhạo nàng, buổi tối đi ngủ sớm, không có cuộc sống về đêm, buổi sáng lại dậy sớm, như một bà lão vậy.
Nàng ngồi dậy, thấy trên người mình và thượng thần đều không có chăn, mời bước chân trần xuống đất nhặt chiếc chăn rơi trên đất lên, giúp thượng thần đắp kín.
Sau đó nàng lại ngồi xuống, xếp lại ngay ngắn đôi ủng gấm bị thượng thần vứt nghiêng ngả một bên.
Trước khi đi, A Liên đến phòng bếp một lát, làm đồ ăn sáng cho thượng thần, lưu lại một tờ giấy mới bắt đầu đi học.
*
Trở lại Cửu Tiêu Các, A Liên lấy sách từ trong hồ lô ngọc bên hông ra, nhưng lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
A Liên sờ sờ, mở ra nhìn, hóa ra là một hộp son rất đẹp.
Nàng từng nhìn thấy hai cô nương Hải tộc Di Khuê Di Chương luôn mang theo hộp son bên mình, và cả một chiếc gương nhỏ, mà Điền La cũng có, nhưng nàng không thường dùng. Nàng vốn cũng không quan tâm lắm, nhưng bỗng dung nhận được một hộp son môi, nói không vui mừng là không đúng.
A Liên đưa hộp son lên ngửi. Mùi hương rất dễ chịu, nhẹ nhàng, thơm thơm.
Điền La đi đến gần, kêu lên: "Oa, A Liên, ngươi mua son khi nào vậy, son này nhìn đẹp quá."
Cô nương dường như không ai không thích phấn son bột nước, ví dụ như lúc trước khi A Liên ở hồ Động Trạch, chỉ cần tâm trạng không tốt, A Bàng mua vài hộp son đắt đỏ là sẽ vui trở lại ngay.
A Liên suy nghĩ một chút, cảm thấy son môi này có lẽ là thượng thần tặng nàng. Cũng không phải là nàng thông minh, chỉ là ở Cửu Tiêu Các nàng không quen biết nhiều, trừ thượng thần, nàng không nghĩ ra ai có thể mua được hộp son đẹp như thế.
A Liên hỏi Điền La: "Ngươi cảm thấy son này phải tốn bao nhiêu bạc?"
Điền La cũng rất biết tiêu tiền, cũng tiếp xúc với một số loại son, nàng ngửi mùi của hộp son này rồi nói với A Liên: "Cái này có vẻ quý giá đấy."
Một lát sau, Vân Tiếu cũng tham gia, vừa liếc mắt nhìn đã giơ mấy ngón tay cho A Liên xem.
A Liên trợn to mắt: "Quý vậy sao?"
Vân Tiếu nói: "Dĩ nhiên rồi, nếu ta nhớ không lầm, son này giống với son của Hồng Kiều tiên tử. Xưa nay Hồng Kiều tiên tử chưa bao giờ dùng son phấn rẻ tiền."
A Liên đã hiểu rõ, khi thấy chỉ có Điền La và Vân Tiếu, không thấy Tiêu Táo, nàng hỏi thăm mới biết thì ra Tiêu Táo khó chịu trong người nên xin nghỉ. A Liên nói: "Vậy tan học chúng ta cùng đi thăm nàng một chút nhé."
Điền La gật đầu đồng ý, sau đó lại chia sẻ với nàng một tin tốt, đó là vị hôn phu biểu ca ngàn dặm xa xôi viết thư cho Điền La, khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Vân Tiếu nói: "Vị biểu ca này của người thật sự rất si tình."
Điền La xấu hổ nói: "Cũng tạm được." Cũng thân thiết với Vân Tiếu hơn trước, Điền La tò mò hỏi, "Người thân là long nữ Đông Hải, thân phận cao quý, lại xinh đẹp, tính tình cũng tốt, lại có sở trường đặc biệt, chắc hẳn có rất nhiều người thích ngươi nhỉ?"
Vân Tiếu là một người thẳng tính, vừa nghe thấy vậy lại lộ ra vài phần ưu tư, lông mày nhíu lại, nói: "Thật ra, ta cũng từng thích một người..."
Vân Tiếu kể lại tình sử của mình, câu chuyện là Đông Hải long nữ Vân Tiếu có nhãn tuyền lại thần xui quỷ khiến gặp một nam tử tên là Dương Thông, hai người vừa gặp đã yêu, lại có sở thích giống nhau.
Đáng tiếc...
Vân Tiếu nói: "Chỉ cần ta lại gần hắn là không nhịn được mà rơi lệ..."
Vân Tiếu khóc thì Đông Hải sẽ mưa to. Mới đầu Đông Hải long quân còn chưa phát hiện ra, sau đó trời mưa quá nhiều lần, long quân tất nhiên sẽ phát hiện nữ nhi mình và hành tây* tinh kia có tư tình, sau đó tất nhiên sẽ dứt khoát đuổi hành tây tinh kia ra khỏi Đông Hải.
* Tên người này là Dương Thông 杨聪, đồng âm với từ hành tây 洋葱, đều đọc là [yángcōng]
"...Mới đầu ta cũng oán phụ vương, nhưng bây giờ ta đã hiểu rõ. Thân phận khác nhau sao có thể chung sống đây? Tựa như một người trên trời, một người dưới nước, yêu nhau sâu đậm, miễn cưỡng chung sống nhưng sau này vẫn sẽ có rất nhiều vấn đề thực tế, cuối cùng không thể không xa nhau. Đã như vậy không bằng kết thúc sớm một chút, ít nhất sau này nhớ tới, trong lòng vẫn còn ký ức đẹp đẽ."
Điền La khóc đến mức đỏ mắt, nắm tay Vân Tiếu nói: "Ngươi sẽ gặp được nam tử tốt hơn."
Vân Tiếu cười cười: "Mong là thế." Nàng có vẻ hờ hững, nói với A Liên, "Son này rất hợp với ngươi, bình thường ngươi không dùng son phần, nhìn dĩ nhiên là thanh lệ thoát tục, nhưng hôm nay sắc mặt không tốt, bôi son nhìn sẽ có sức sống hơn."
Xưa nay Vân Tiếu vẫn có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nàng dạy A Liên cách dùng son môi.
A Liên vốn đã xinh đẹp mềm mại, sau khi bôi son đúng là rạng rỡ hơn nhiều, môi đỏ da trắng mịn, nhìn chỉ muốn cắn một phát.
Khi A Liên quay lại lớp hệ Hỏa thì gặp bạch Tầm. Bạch Tầm nhìn thoáng qua môi nàng, nói: "Màu son này rất hợp với ngươi."
Gò má A Liên đỏ lên, hơi ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."
Nàng chuẩn bị nói ý của thượng thần hôm qua cho hắn nhưng hôm nay nàng đến muộn, vừa đến nơi đã đến giờ vào lớp.
A Liên đành ngồi vào vị trí của mình.
Người giảng bài sáng nay là người có lý lịch dày dặn tại Cửu Tiêu các, tiên ông Hoài Sương. Tiên ông Hoài Sương tóc trắng xóa, nhìn rất hiền lành. Nguyên quán của tiên ông là huyện Thiệu, giọng nói rất nặng tính địa phương, phần lớn đệ tử Cửu Tiêu các đều nghe không hiểu. Tiên ông Hoài Sương cũng cố gắng học tiếng phổ thông thiên giới mấy ngàn năm, nhưng mỗi khi giảng bài lại quen miệng dùng tiếng địa phương.
Cũng may hồ Động Trạch cách huyện Thiệu không xa, A Liên có thể hiểu lời của tiên ông Hoài Sương.
Tiên ông Hoài Sương nhìn bộ dáng hết sức chăm chú của tiểu cô nương này, lại nhìn những người khác nằm sấp ngủ ngon lành, so sánh một hồi càng cảm thấy tiểu cá yêu này vừa mắt.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, A Liên đi tìm Bạch Tầm nói chuyện.
Bạch Tầm nói: "Chúng ta ra ngoài nói đi."
A Liên gật đầu, rồi đi theo Bạch tầm đến đài Lưu Vân thường dùng để luyện công.
Đài Lưu Vân ba mặt bị nước bao quanh.
A Liên báo cho hắn ý của thượng thần, lại sợ trong lòng hắn không thoải mái, nàng an ủi: "Ngươi cũng đừng quá khổ sở, nếu ngươi thật lòng muốn học, ta sẽ nói cho ngươi những thứ thượng thần dạy ta." Tất nhiên, nếu làm vậy, nàng cũng phải hỏi ý thượng thần trước, nhưng theo nàng, thượng thần không phải là một người nhỏ mọn.
Bạch Tầm thấy vẻ mặt nàng thành thật, chợt cười cười, nói: "Không sao, ngươi không cần tự trách đâu."
Bạch Tầm đã giúp nàng nhiều lần, tất nhiên A Liên cũng muốn trả ơn, khó có khi Bạch Tầm nhờ nàng một chuyện, lại không làm được, ít nhiều nàng cũng thấy xẩu hổ.
Bạch Tầm suy nghĩ một chút, mới chậm rãi mở miệng: "Cá mè hoa, ta muốn học với thượng thần chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ, thật ra nguyên nhân lớn nhất khi muốn học pháp thuật của thượng thần là..." hắn đưa tay xoa đầu nàng, "Ta muốn ở cùng ngươi nhiều hơn."
A Liên mấp máy môi: "Bạch, Bạch Tầm đại ca?"
Bạch tầm nhìn vào mắt nàng, tiếp túc nói: "Ta rất thích ngươi. A Liên, còn ngươi thì sao?"
Nói xong, hắn thả tay xuống, định cầm tay nàng.
Nhưng còn chưa chạm đến cổ tay nàng thì có một cơn gió mạnh đánh tới, làm hắn vô thức lui về sau mấy bước.
Gương mặt tuấn tú của Dung Lâm âm trầm, duỗi tay dùng sức cầm tay A Liên, vô thức kéo nàng đứng sau lưng mình, lạnh nhạt nhìn Bạch Tầm một cái, nói: "Xin lỗi, nàng đã kết hôn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]