Chương trước
Chương sau
Người dịch: Nhật Phương
Biên tập: Fleur
Đây chính là ý của Dung Lâm. Đây chính là thói đời, nếu như không có chỗ dựa phía sau, rất khó có chỗ đứng ở Cửu Tiêu các. Trước đó Tiêu Bạch phá lệ cho Tiêu Táo ở trên đảo tiên chính là vì để chúng đệ tử nhìn rõ chỗ dựa phía sau của nàng ấy, không dám đụng chạm đến nàng ấy. Tiểu cá yêu này, nói thế nào cũng coi là có duyên với hắn, hắn cũng không thể không có đạo lý bỏ mặc nàng bị người khác ức hiếp....
Bây giờ –
Có hắn làm chỗ dựa cho nàng là đủ rồi.
A Liên cũng cảm thấy cuộc sống ở Cửu Tiêu các cũng dễ chịu đôi chút, cùng Điền La đi phạn xá dùng cơm, có không ít vị sư huynh đến mời, nhưng A Liên không phải là một con cá hám lợi, tự nhiên đối xử bình đẳng, từ chối tất cả. Điền La lặng lẽ đứng bên cạnh A Liên giơ ngón tay cái lên, nói: "Thượng thần thật lợi hại..."
Lại hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày nay sao không thấy ngươi luyện pháp thuật cùng thượng thần?"
A Liên nghĩ ngợi, cũng cảm thấy mấy ngày nay mình không gặp thượng thần rồi, nhớ lại lời hôm đó thượng thần nói với mình, liền như thành thật nói: "Thượng thần là người bận rộn, mấy ngày nay dường như có việc gì gấp, đi ra ngoài xử lý công chuyện rồi."
Điền La ước ao, híp híp mắt nhìn trời than thở: "Làm thượng tiên rồi làm đến thân phận thượng thần, thật là ngưỡng mộ quá đi, quanh năm suốt tháng không có việc gì to tát, nói là ra ngoài xử lý công chuyện, nhìn bên ngoài có yên bình hay không, thực tế giống như dùng kinh phí chung đi du lịch, thật sự tốt quá."
"Thượng thần cũng có cái khó của thượng thần, đây là điều mà thủy tộc bình thường như chúng ta không thể hiểu được."
Điền La gật gật đầu tán thành.
Buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi của A Liên, vốn nghĩ là đi luyện pháp thuật, tối nay có thể được gặp thượng thần nên phải chăm chỉ hơn. Nào biết đi đến nửa đường, liền nhìn thấy có vô số thiếu nữ đệ tử vội vội vàng vàng đi trên con đường nhỏ, lại có vẻ mặt kích động, không biết là muốn đi đâu.
A Liên và Điền La quay đầu lại thì nhìn thấy những nữ đệ tử đó đều đi cùng về một hướng, cả hai không khỏi có chút hiếu kỳ, liền kéo một vị sư tỷ lại hỏi thăm.
Vị sư tỷ đó liền kinh ngạc nói: "Không ngờ tin tức của mấy người còn chậm hơn bọn ta, hôm nay thượng thần Dung Lâm đến Cửu Tiêu các, lâu lắm rồi người chưa đến Cửu Tiêu các tọa đàm, ai da, bây giờ tọa đàm sắp bắt đầu rồi, ta không phí lời với các ngươi nữa, đến muộn là không còn chỗ ngồi nữa..."
A Liên kinh ngạc nắm chặt lấy tay Điền La: "Thượng thần đến."
*
Tuy rằng thượng thần Dung Lâm rất ít khi lộ diện, nhưng trong chúng đệ tử ở Cửu TIêu các luôn cao cao tại thượng khó có sự tồn tại nào sánh bằng.
Thượng thần rất được chào đón, đa số nữ đệ tử ở Cửu Tiêu các ngưỡng mộ mà đến, thậm chí đến nam đệ tử, cũng đến sáu bảy phần.
Người đông kín hết chỗ, hai người A Liên đến muộn, tất nhiên không chiếm được chỗ, chỉ chen trong đoàn người, ngẩng đầu nhìn lên trên đàn tế, áo bào trắng bay bay, tư thế thượng thần anh tuấn vô song.
Thượng thần phong hoa cái thế, hôm nay tọa đàm lại là liên quan đến bảo vệ nguồn nước. Thượng thần lương thiện như vậy, trong lòng chúng đệ tử, thật sự là hoàn mỹ vô khuyết.
Ước chừng giảng được nửa canh giờ, đến khi kết thúc, những nữ đệ tử mặt đỏ tim run mới xao động lên, có những người to gan hơn, liền đứng lên hỏi trực tiếp thượng thần đã có hôn phối chưa.
Hôm nay thượng thần đặc biệt thân thiện dễ gần, vấn đề này tuy không lễ độ, nhưng vẫn trả lời.
Thượng thần nói: "Chưa từng."
Hai tiếng đơn giản lại kéo theo vô vàn tiếng vui mừng của vô số nam nữ.
Bây giờ tuy đông người, nhưng Dung Lâm ngồi trên vị trí cao, vẫn nhìn thấy tiểu cá yêu trong hàng ngàn người, nhìn thấy nàng nghe thấy câu trả lời của mình, cười rạng rỡ, trong lòng tự nhiên cũng hiểu rõ.
Dung Lâm rủ mắt xuống.
Nghe thấy tin tức hắn vẫn còn độc thân, nàng liền kích động như vậy? Quả nhiên có mưu đồ bất chính với hắn, mong muốn đã lâu.
Gương mặt tuấn tú của Dung Lâm hơi hơi dịu đi chút, lại tiếp tục trả lời những câu hỏi của những nữ đệ tử to gan, hỏi tiêu chuẩn hắn chọn người kết tóc trăm năm.
Tiêu chuẩn...
Dung Lâm tuy là thượng thần, nhưng nói cho cùng cũng là nam nhân, tiêu chuẩn này, tất nhiên cũng giống đại đa số nam tử khác. Vì thân phận, Hắn luôn khó nói bản thân mình thích người xinh đẹp, vậy cũng quá mất mặt, vì thế lạnh nhạt nói: "Hợp nhau là tốt rồi."
Dứt lời, bên dưới liền có tiếng bàn luận không ngớt.
Còn có nữ đệ tử chực muốn khóc, nói với bằng hữu: "Làm sao giờ? Đầu của ta hơi bẹp, xem ra không có cơ hội rồi."
Điền La nhẹ nhàng kéo áo A Liên, nói: "Thượng thần rất được chào đón đó."
A Liên cũng có chút mất mát nói: "Đúng vậy. Ta còn đang nghĩ lát nữa nói với thượng thần vài câu, xem ra không có cơ hội rồi."
Sau khi kết thúc, A Liên cũng không ở lại lâu. Dù sao lầm trước thượng thần đi U Ti cục cứu nàng, cũng là mượn thân phận biểu ca của nàng, nàng hơi động não cũng có thể hiểu được thượng thần không muốn ngươi khác biết người quen biết nàng, thậm chí là có tiếp xúc.
Đi nửa đường họ gặp Bạch Tầm.
Điền La vội nói với A Liên: "Ta đột nhiên nhớ ra có chút chuyện, ngươi nói chuyện với Bạch Tầm ca ca đi, ta đi trước đây."
Nói xong, lại còn nháy mắt với A Liên.
A Liên bị Điền La nhìn khiến cho gương mặt có chút ửng hồng, liền lịch sự nói với Bạch Tầm: "Bạch Tầm đại ca."
Bạch Tầm vốn cao lớn cường tráng, A Liên đứng trước mặt hắn, khó khăn lắm mới đến ngực hắn. Hắn nhìn trông to lớn thô kệch, bộ dạng có chút dọa người, nhưng trong lòng cũng chỉ là ca ca hàng xóm mà thôi. Hắn nói: "Việc lần trước ngươi nhờ ta làm, ta đã thay ngươi xử lý ổn thỏa rồi."
Đột nhiên mắt A Liên sáng rực, giơ tay nắm lấy cánh tay hắn, xúc động nói: "Thật sao? Cảm ơn Bạch Tầm đại ca."
Buổi tối A Liên đợi thượng thần ở Bích Ba trì, cho dù thượng thần ước chừng đến muộn nửa canh giờ, nhưng tâm trạng của nàng vẫn rất tốt. Đến khi gặp hắn, nàng lập tức nhảy lên, ôm lấy cánh tay hắn nói: "Thượng thần người đến rồi."
Nhưng tối nay tâm trạng của thượng thần dường như không được tốt, sầm mặt rút cánh tay từ trong lòng nàng ra, nói: "Có gì từ từ nói, đừng động chân động tay."
A Liên có chút không hiểu, nàng động tay động chân cũng không phải là ngày một ngày hai, tại sao trước đây thượng thần không nói?
A Liên hơi ngước mắt, quan sát dáng vẻ của hắn, nói: "Hôm nay A Liên có may mắn được đứng bên dưới nhìn thấy tư thái của thượng thần, sau khi quay về khó lòng kìm chế niềm vui trong lòng, đến cơm tối cũng ăn nhiều hơn hai bát."
Thượng thần không nói gì.
A Liên cẩm thấy có chút sức cùng lực kiệt, bây giờ gan lớn lại chạm chạm vào cánh tay hắn: "Thượng thần?"
Dung Lâm hơi rũ mắt, thấy bộ dạng vô tội của nàng, biết con cá này ngu ngốc, có những lời phải nói rõ ràng, liền nói: "Ngươi đến Cửu Tiêu các, nếu như cả ngày nghĩ đến việc yêu sớm, vậy ta khuyên ngươi nên sớm quay đầu, từ nay về sau ta cũng sẽ không dạy ngươi nữa." Ngữ khí tràn đầy ý hận chỉ tiếc không thành thép.
A Liên trợn mắt lên nói: "Thượng thần...sao người lại nói ra những lời này?"
Nàng đâu có yêu sớm?
Nàng nói: "Chẳng lẽ thượng thần hiểu nhầm chuyện gì rồi?" Nàng nhớ kỹ lại, nghĩ đến chỉ có hôm nay thượng thần mới đến Cửu Tiêu các, những lần gặp mặt trước, người cũng ngày càng yêu quý nàng. Hôm nay... nàng nghĩ lát, mới nói: "Thượng thần...lẽ nào người nhìn thấy ta và Bạch Tầm đại ca đứng cạnh nhau?"
Dung Lâm hít một hơi thật sâu, lại muốn rút cánh tay ra.
Lần này coi như A Liên thông minh, giữ chặt lấy cánh tay thượng thần, làm thế nào cũng không chịu buông tay.
A Liên nói: "Thượng thần, người phải nghe ta giải thích, ta và Bạch Tầm đại ca trong sạch, không hề có một chút ý tìm đối tượng. Hôm nay gặp mặt, cũng là vì Bạch Tầm đại ca nhờ vả quan hệ, giúp ta tìm một vị trí làm thêm trong nhà ăn."
Dung Lâm nhíu mi, không hiểu nhìn nàng.
A Liên tiếp tục nói: "Ta nợ thượng thần rất nhiều, lần trước thượng thần tốn bao nhiêu ngân lượng cứu ta ra ngoài, đương nhiên ta sẽ cố gắng kiếm tiền, sớm trả lại ngân lượng cho thượng thần."
Dường như Dung Lâm hiểu ra được, sắc mặt cũng thoải mái hơn, miệng lại nói: "Chỉ có vậy thôi?"
A Liên trịnh trọng gật đầu, "Nếu không thượng thần nghĩ là gì?"
Hắn nghĩ là... Dung Lâm thản nhiên, qua một lát, hắn lạnh giọng nói: "Vậy trong nhà ăn của Cửu Tiêu các có thể kiếm được bao nhiêu ngân lượng? Ngày mai ta giới thiệu với ngươi Minh Nguyệt Lầu, đảm bảo đãi ngộ tốt hơn nhà ăn ở đây."
Minh Nguyệt lầu là tửu lầu tốt nhất ở Cửu Tiêu các.
A Liên kinh ngạc nói: "Thượng thần cũng có người quen ở Minh Nguyệt lầu?"
Dung Lâm thật sự rất thích nàng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, nói: "Ta có ít vốn trong đó."
Thượng thần thủ thân như ngọc, không uống rượu không chạm nữ sắc, ba vạn năm nay tích góp được bao nhiêu tiền, ngân lượng tiêu không hết nên lấy một ít ra đầu tư, không ngờ thượng thần có mắt nhìn, kiếm được rất nhiều tiền.
A Liên cũng không phải kẻ ngốc, thượng thần đã nói như vậy, nàng cũng không nên từ chối, vội vàng gật đầu và nghĩ mai đành phải quay về từ chối Bạch Tầm vậy.
Trước khi luyện pháp thuật, nàng liền lấy một chiếc đai lưng đã được thêu từ trong hồ lô ngọc đeo ở hông ra, dâng lên bằng hai tay cho thượng thần: "Thượng thần vì chuyện của ta nhất định đã gặp không ít khó khăn, ta không có gì báo đáp, chiếc đai lưng này là do ta thêu cả đêm, hi vọng thượng thần thích."
Đai Lưng.
Dung Lâm nhìn đai lưng nàng dâng bằng hai tay, trong lòng nghĩ tiểu cá yêu này nhìn ngốc nghếch nhưng tay nghề thật khéo.
Hắn không phải là thượng thần có kiến thức nông cạn, nữ tử tặng nam tử đai lưng là trong lòng nghĩ có thể giữ chặt đối phương, những lời nói mê tín này, tiểu cá yêu này lại tin... Ánh mắt của hắn rời khỏi chiếc đai lưng, chuyển sang nhìn mặt nàng, bắt gặp ánh mắt sóng sánh ánh nước, Dung Lâm đột nhiên cảm thấy khó có thể nhìn thẳng.
Nhưng, nghĩ là như vậy, trong những ngày này, mỗi ngày nàng đều chuẩn bị điểm tâm ngon miệng cho hắn khiến hắn dần dần cũng có chút hứng thú – muốn chiếm tâm hắn thì phải đi bằng đường dạ dày trước.
Vẻ mặt Dung Lâm không biểu cảm nhận lấy đai lưng của nàng, lúc xoa lên những hoa văn trên chiếc đai lưng, khóe miệng không ngờ lại cong lên, khi đối diện với mắt của tiểu cá yêu lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, thể hiện dáng vẻ nghiêm nghị: "Nhìn ta làm gì? Còn không mau luyện tập đi."
A Liên cười cười, nói: "Vâng!"
Mấy ngày nay A Liên không dám lười biếng, trời không phụ lòng người, pháp thuật quả thực tiến bộ không ít, mà hôm nay thượng thần cũng không nghiêm khắc như thường lệ, khi nàng phạm lỗi còn nhẫn nại chỉ bảo nàng, một chút cũng không khó chịu.
Thấy A Liên luyện được tạm ổn rồi, Dung Lâm mới nói: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngươi quay về suy nghĩ cho kỹ, sai lầm phạm phải hôm nay, nêu ngày mai còn tái phạm xem ta giáo huần ngươi như thế nào."
A Liên gật đầu như giã tỏi, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng tỏ, nói với thượng thần: "Thượng thần, hôm nay trăng đẹp thật, chi bằng chúng ta thi bơi, được không?"
Thượng thần liếc mắt nhìn nàng.
Hắn đường đường là thượng thần, sao người có địa vị cao lại thi tài bơi lội với một tiểu yêu cá?
*
"Thượng thần, ta chuẩn bị xong rồi!"
Dung Lâm biết nàng có ý gì, trên mặt hơi ngượng ngùng. Tiểu cá yêu này thoát y thật là nhanh.
Hắn chầm chậm quay đầu nhìn lại, thấy dưới ánh trăng mờ ảo, nàng nghiêng đầu đứng bên cạnh hắn, đuôi cá có ánh kim quang đang động đậy... mái tóc của nàng, gương mặt nàng mịn màng diễm lệ, dưới cần cổ tinh tế không phải là dãy núi phập phồng như trong tưởng tượng, mà là cái yếm màu đỏ, bên ngoài còn phủ sa y đơn bạc.
Trong mắt chợt lóe lên tia thất vọng, thượng thần giờ mới ho nhẹ một tiếng: "Bắt đầu thôi."
A Liên hưng phấn nhảy xuống.
Dung Lâm cũng nhảy xuống nước, nhưng trước khi bắt đầu lại nói: "Đợi đã."
A Liên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngờ vực.
Dung Lâm nghiêm túc nói: "Ngươi vốn là thủy tộc, từ nhỏ đã sống dưới nước, nếu như muốn thi bơi lội với ta, khó tránh có chút không công bằng. Ta thấy thế này, ta bắt đầu trước, ngươi ở chỗ ta đứng đếm tới một trăm... đếm đến hai tram thì bắt đầu, ngươi cảm thấy thế nào?"
A Liên gật gật đầu, nhưng lại cảm thấy không ổn, nói: "Được, ta sẽ nhường thượng thần."
Dung Lâm không vui nhíu mày, nhấn mạnh: "Không phải "nhường", ta chỉ muốn cuộc thi công bằng hơn..." rồi lại giải thích, "Thi đấu quan trọng nhất là công bằng, nếu như không công bằng, cuộc thi sẽ không có ý nghĩa, ngươi hiểu không?"
A Liên lại gật đầu: "Ta hiểu, thượng thần bắt đầu trước đi."
Dung Lâm lại nhìn nàng, xác định nàng hiểu rồi, mới chìm xuống nước, dồn hết sức lực bơi.
A Liên ở chỗ cũ nghịch nước, trong lòng thầm đếm đến hai trăm, kêu to lên: "Thượng thần, ta đến đây!"
Đuôi cá bỗng quẫy lên, vung lên vô số giọt nước óng ánh.
Thủy tộc rốt cuộc vẫn là thủy tộc, cho dù A Liên xuất phát muộn, nhưng vẫn quay về trước Dung Lâm, mà lại dẫn trước một đoạn xa.
Mặt Dung Lâm có chút không nén được giận, trong lòng nghĩ tiểu cá yêu này thật không có mắt nhìn, nhất thời lạnh mặt, không nói chuyện với nàng.
A Liên vui vẻ bơi lội, nhìn thấy vẻ mặt của thượng thần có chút không vui, mới nghĩ ra, khóe miệng vểnh lên, người chìm xuống, nhành chóng chui xuống đáy.
Chẳng qua là bơi lội thôi, cũng không có gì hay mà so đo.
Trong lòng Dung Lâm nghĩ vậy rồi chuẩn bị lên bờ, bỗng cảm thấy tiểu cá yêu không có động tĩnh gì nên nhìn xung quanh.
Mặt nước xung quanh một mảng tĩnh lặng, Dung Lâm cảm thấy lo lắng, quan tâm tất sẽ bị loạn, hắn lo không biết nàng có chết đuối không.
Bỗng cảm nhận thấy cái gì, gương măt Dung Lâm biến sắc.
Hắn vô thức kẹp chặt hai chân, thầm nghĩ: "Tiểu cá yêu này, từ khi nào lại có thói xấu thích chui vào quần người khác thế?"
Hết chương 15
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.