Dịch: Nhật Phương
Beta: Fleur
Nàng không hề cảm nhận được sự lạnh lùng của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn không chớp mắt, hai mắt sáng rực, chan chứa niềm thích thú, cảm giác có thể bùng cháy bất cứ lúc nào.
Nàng nâng hai tay lên, giọng nói ngọt ngào nói: "Mấy ngày nay ta học dùng dao khắc ở chỗ Nam Hạc tiên ông, trong lòng luôn nhớ đến thượng thần, liền khắc ra cái này muốn tặng cho thượng thần."
A Liên nâng hai tay lên một quả bí ngô điêu khắc thành phượng hoàng giương cánh bay. Tuy rằng thời gian tươi của rau củ tại Cửu Tiêu các dài hơn bình thường nhưng rau củ vẫn là rau củ, hái xuống lâu sẽ hỏng. Con phượng hoàng này nàng đã khắc ba ngày nhưng vẫn chưa gặp được Dung Lâm, sợ sẽ không tặng được đúng dịp. Hôm nay gặp thượng thần Tiêu Bạch nàng liền hỏi hành tung của Dung Lâm.
Nàng chớp chớp mắt: "Thượng thần, người thích không?"
Dung Lâm nhìn một lát, khóe miệng muốn nhếch lên, nhưng từ từ kìm lại, biểu cảm trên gương mặt có chút quái dị nói không nên lời. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Ta thấy..."
A Liên nhanh chóng đưa tay cao lên chút nữa.
Hắn giơ tay lên định chạm vào con phượng hoàng này, đột nhiên nghĩ ra cái gì, liếc mắt một cái nhìn thấy Tiêu Bạch đang đứng đó, liền thu tay lại, đánh giá: "Nhìn cũng được."
Oa. A Liên cũng không hy vọng xa vời rằng thượng thần sẽ đánh giá cao, nhận xét "nhìn cũng được" là đủ rồi. Nàng lại nói, "Phượng hoàng là thần thú thượng cổ, tôn quý phi phàm, chỉ có phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-huong-tu-dat/110648/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.