"Đúng ha..." Thôi Ngọc Khuê nghe như một hồi chuông cảnh tỉnh. "Thái tử điện hạ... ngài ấy chắc không làm gì đâu..."
"Anh nghĩ rằng Thái tử yếu đuối thì vô dụng đúng không?" Hưu Ninh Khải thản nhiên nói. "Thế thì ngây thơ quá rồi. Yếu đuối chưa chắc là cái lòng thật của Thái tử. Anh nên nhớ những kẻ thông minh thì thông minh rồi, còn những kẻ thông minh mà giả ngốc thì lại thông minh hơn."
"Cái... cái đó..." Thôi Ngọc Khuê ấp úng rồi chợt nhận ra, Hưu Ninh Khải chưa hề đề cập tới Kim Thạc Trân, bèn hỏi. "Còn Phượng Đại thiếu gia thì cậu tin rằng là người tốt sao?"
"Anh ta... chắc là người tốt." Hưu Ninh Khải nói. "Tạm thời tin tưởng được. Việc điều tra Sầm Hư vốn dĩ đã nằm trong kế hoạch mà Thái tử đưa cho Long Đế rồi, Phượng Đại thiếu gia chỉ cảm thấy chuyện này quan trọng nên đưa ra ý kiến thôi."
Thôi Ngọc Khuê không nói gì nữa. Cậu hiện tại vẫn cho rằng hầu hết người Thiên giới đều là người tốt. Long Đế đại nhân giao nhiệm vụ cho Ngũ sư có lẽ là để rèn luyện hoặc đây vốn dĩ là nghĩa vụ của Ngũ sư thôi. Cậu chỉ thấy Long Đế đại nhân là một người nghiêm khắc, cứng rắn và... tàn nhẫn (khụ khụ, cậu không muốn nói lời này ra trước mặt ngài ấy đâu). Ngoài việc đó ra thì đối với cậu, Kim Cựu Long không có gì bất thường.
"Cẩn thận!!"
"??!!"
Một quả cầu lửa khổng lồ lao tới trong lúc Thôi Ngọc Khuê đang mải suy nghĩ, Hưu Ninh Khải nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoanh-thien-truyen-ky/2859831/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.