Hoàng Phủ Cận vừa lâmtriều xong, liền hừng hực chạy tới Từ Vân cung, cung nữ thái giám hai bên nhìnthấy, vội vàng hành lễ.
“Điện hạ…”
“Miễn miễn.” Hắn không kiên nhẫn vẫy tay, trên khuôn mặt tuấn tú tất cả đều làthần sắc lo lắng, vội vàng vào trong tẩm cung, tiểu nha đầu hầu hạ canh giữ ởtrước giường hốc mắt hồng hồng, trong tay còn bưng chén thuốc.
“Tụ nhi...”
Cũng không để ý tới tiểu nha đầu, hắn bước nhanh đi đến trước giường, tinh tếđánh giá người nằm trên giường vì bệnh mà hai gò má bị nóng đến đỏ bừng, môikhô nứt, ánh mắt đục ngầu.
Gương mặt nguyên bản vốn thanh tú xinh đẹp, nay nhiễm thượng bệnh sắc, tiều tụysuy yếu khiến người đau lòng.
“Sao bệnh lại nghiêm trọng như vậy? Thái y đâu? Thái y vì sao không ở nơi này?Đám nô tài chết tiệt này các ngươi làm việc như vậy sao?”
Mấy ngày nay hắn bận giúp phụ hoàng xử lý quốc sự, đã hai ngày không đến Từ Vâncung thăm Tụ nhi, nô tài trong Từ Vân cung thấy nàng bệnh thật sự nghiêm trọng,không dám lại trì hoãn, đi bẩm báo thái tử.
Cho nên Hoàng Phủ Cận vừa lâm triều xong, liền khéo léo từ chối phụ hoàng muốnđàm luận quốc sự cùng hắn, vội vàng chạy tới Từ Vân cung.
Khi hắn thấy Dạ Sở Tụ bệnh nặng như vậy, không còn vẻ tươi đẹp kiều mỵ của ngàyxưa, trong lòng thật đau, cũng không biết là giận hay tức, liền bắt đầu tráchcứ những nô tài hầu hạ.
“Cận ca ca...” Dạ Sở Tụ nằm ở trên giường, suy yếu vô lực đưa tay kéo áo hắn.
“Không liên quan bọn họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoang/136001/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.