Vụ Nguyệt vẫn còn kinh hoảng, người nàng hơi run, bàn tay đỡ bên bên hông nàng giống như cảm nhận được sự run rẩy của nàng, năm ngón tay hắn thoáng giãy dụa cuối cùng vẫn ôm thật chặt rồi lại buông ra, rất nhanh.
Chỉ trong chớp mắt Vụ Nguyệt như cảm nhận được cảm giác trói buộc quen thuộc, thần kinh căng thẳng của nàng như bị sét đánh trúng, suy nghĩ chợt trống rỗng.
Nàng vội vã mở bừng mắt ra, quay đầu nhìn về phía sau.
Đập vào mắt nàng một bộ cẩm bào màu đen tuyền thêu hoa văn cẩm đằng, ánh sáng nhỏ trong mắt nàng thoáng ảm đạm nhưng vẫn chưa hoàn toàn chết tâm ngước lên nhìn khuôn mặt hắn, tuấn lãng nhưng xa lạ, khuôn mặt xa lạ, trang phục xa lạ.
Vừa rồi giây phút eo nàng được ôm lấy, lực đạo mạnh mẽ, hơi thở xâm lược, khiến nàng tưởng rằng...
Vụ Nguyệt ép mình tỉnh táo lại, nàng cúi đầu nhanh chóng đứng thẳng cách xa hắn một đoạn, bàn tay kia cũng thuận thế rũ xuống.
Ninh Dịch nắm chặt tay, nhiệt độ lưu lại trên đầu ngón tay hắn nhanh chóng biến mất, ánh mắt dừng lại ở trên người thiếu nữ.
Nàng hơi cúi đầu, Ninh Dịch chỉ nhìn được khoé mắt nàng phiếm hồng, chóp mũi trắng nõn hơi đỏ lên, môi anh đào mím chặt, tựa như rất sợ hãi nhưng vẫn kiên cường không khóc nhưng vẫn bất giác lộ vẻ yếu ớt giống như con vật nhỏ đáng thương.
"Doạ nàng sợ?" Ninh Dịch nói nhỏ, nghe kĩ sẽ thấy ngữ điệu hắn rất cẩn thận dè dặt.
Âm thanh cũng thật xa lạ, suy nghĩ hoang đường trong lòng nàng triệt để biến mất, tiếng Đề Thương gầm lên ở sau lưng khiến nàng giật mình, vội vàng quay người lại.
Lục Bức Nghiễn bị con thú lớn bổ nhào lên người, hắn ngã nằm ra đất không thể động đậy, một chân Đề Thương đè trên vai hắn, chỉ cần hơi dùng chút sức là có thể lập tức giẫm nát cánh tay hắn.
"Lục đại nhân." Vụ Nguyệt quá sợ hãi, nàng nhìn chằm chằm con thú lớn, sợ nó chỉ khẽ động đậy lập tức liền lấy đi mạng của Lục Bức Nghiễn.
Tiểu công chúa hoàn toàn không nhìn thấy, ngay lúc nàng xoay người đi, ánh mắt Ninh Dịch ở phía sau đột nhiên trầm xuống lạnh lùng.
Vụ Nguyệt muốn tiến lên, Lục Bức Nghiễn lập tức nói: "Công chúa đừng qua đây!"
Nàng lo lắng thở gấp, nàng cũng sợ hãi Đề Thương, tuy lúc trước Tạ Vụ Hành đã ép con vật này quỳ xuống trước mặt nàng nhưng không có gì chắc chắn lúc này nó vẫn sẽ nghe lời như vậy.
Vụ Nguyệt nhìn về phía hai tên thị vệ Nguyệt Di nói nhanh: "Còn không mau xích Đề Thương lại!"
Thị vệ nhìn Ninh Dịch, còn Ninh Dịch ung dung nhìn Lục Bức Nghiễn bị đè nghiến dưới đất, chậm chạp không ra lệnh.
May mà Hạ Lan Loan vừa lúc chạy tới, sắc mặt nàng khó coi trừng mắt nhìn Ninh Dịch một cái, không ngờ rằng vừa gặp hắn đã ra đòn phủ đầu lớn như vậy với Lục Bức Nghiễn, đâu đến mức phải vậy chứ.
"Đề Thương!" Hạ Lan Loan hô to một tiếng, "Quay về!"
Ninh Dịch đảo lưỡi qua hàm răng trong miệng, bất mãn nhưng cũng không ngăn cản.
Đề Thương lúc này mới gầm nhẹ một tiếng rồi bước xuống khỏi người Lục Bức Nghiễn, con ngươi căng chặt dần buông lỏng, thần sắc cũng trấn tĩnh lại chỉ là mồ hôi chảy đầy đầu khiến hắn trông có chút chật vật.
Vụ Nguyệt bước về phía trước muốn nâng hắn dậy, Ninh Dịch đã lạnh lùng lên tiếng, "Còn không mau đỡ Lục đại nhân dậy."
Nghe thấy thanh âm Ninh Dịch, Vụ Nguyệt dừng bước, trong lòng đã có suy đoán đối với thân phận của hắn, có lẽ chính là vị Lục vương tử đó.
Ninh Dịch cũng đang nhìn nàng, Vụ Nguyệt không kịp trốn tránh, từng biểu cảm nhỏ của nàng đều bị hắn thu hết vào trong mắt, khoé mắt đuôi mày hắn đều lộ vẻ ngạo mạn tuỳ ý, giống như rất hứng thú với nàng, nghiền ngẫm quan sát.
Hai thị vệ kia nâng Lục Bức Nghiễn dậy, Vụ Nguyệt không nhìn hắn nữa, quan tâm hỏi: "Ngài không sao chứ, có bị thương không?"
Vụ Nguyệt vừa dứt lời, trong nháy mắt bất chợt có cảm giác ánh mắt dừng trên người nàng từ phía sau cực kì nóng, giống như một tấm lưới vô hình bao chặt lấy tứ chi, ý đồ muốn một lưới ôm trọn lấy mình.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt cảm giác đó liền biến mất, giống như chỉ là ảo giác của nàng.
Cảm giác quen thuộc này khiến Vụ Nguyệt hoảng hốt.
Nàng bóp chặt đầu ngón tay, nghĩ nhất định là mình điên rồi, hắn ôm một chút, liếc mắt nhìn một chút đều khiến nàng nghĩ ngợi lung tung.
Tiểu công chúa lặng lẽ liếc mắt nhìn lén gương mặt không có điểm nào tương tự Tạ Vụ Hành kia, hô hấp khiến tim nàng đau nhức, ở trong lòng lại hung hăng phỉ nhổ chính mình.
Ngươi chưa hết hy vọng sao, nghĩ Tạ Vụ Hành chưa chết lại trở về cưới ngươi sao, chẳng lẽ lại còn nhìn người khác thành hắn.
"Ta không sao, Công chúa không cần lo lắng."
Thanh âm Lục Bức Nghiễn kéo Vụ Nguyệt khỏi dòng suy nghĩ. Nàng đè nén cảm xúc, cười đáp lại, "Vậy thì tốt rồi."
Ninh Dịch khoá chặt ý cười trên môi nàng, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn không ra cảm xúc, chỉ nghe hắn thản nhiên nói với Lục Bức Nghiễn, "Kẻ dưới không giữ chặt xích, Lục đại nhân đừng để bụng."
Ở trên điện Kim Loan hôm nay Lục Bức Nghiễn đã gặp qua Ninh Dịch cuồng ngạo, hắn phủi áo bào nhìn qua, cười nhã nhặn: "Không sao, chỉ là Lục vương tử vẫn nên giữ chặt mãnh thú này hơn, Lục mỗ thì không sao, nhưng nếu làm tổn hại đến Công chúa thì sẽ phiền toái."
Ninh Dịch nhướng mày quét mắt nhìn hắn một lượt, trong mắt là ý cười mỉa mai, giống như nhìn thấu hắn, thân mình lo chưa xong lại muốn nhúng chàm người của hắn.
"Lục đại nhân yên tâm, Công chúa là biểu muội của ta, tương lai rất có thể sẽ là thê tử của ta, đương nhiên ta sẽ che chở nàng thật tốt." Ninh Dịch vừa nói vừa đi đến bên cạnh Vụ Nguyệt, cố ý che đi nửa thân hình nhỏ xinh của nàng không để hắn nhìn.
Cử động này, rõ ràng là có tính chiếm hữu cao.
Vụ Nguyệt không đáp chỉ kinh ngạc nhìn Ninh Dịch trước mắt, nhìn hắn che chở phía trước mình, hình ảnh này quen thuộc vô cùng, bao nhiêu lần, Tạ Vụ Hành đều đứng cạnh nàng như vậy.
Nàng muốn ngẩng lên nhìn, tràn ngập hy vọng muốn người nàng nhìn thấy là Tạ Vụ Hành, nhưng nàng biết, chỉ cần ngẩng lên thì hết thảy ảo tưởng đều tiêu tan.
Tim Lục Bức Nghiễn như chìm xuống đáy cốc, dù không cam lòng nhưng hắn cũng biết kết cục đã định, cảm giác vô dụng thất bại chiếm cứ, dù có thế nào, hắn cũng không buông được Vụ Nguyệt.
Tuy Tiêu Phái chưa trực tiếp đáp ứng chuyện hoà thân, nhưng nàng gả cho Ninh Dịch đã là chuyện phải làm, nếu hắn nói thêm gì, cũng chỉ là gây thêm rắc rối.
Hắn áp chế tình cảm trong lòng, thần sắc thản nhiên: "Đấy là đương nhiên, Lục mỗ còn có việc, đi trước một bước."
Nói xong hắn chắp tay hướng về phía Vụ Nguyệt, "Vi thần cáo lui."
Vụ Nguyệt khẽ gật đầu, "Lục đại nhân đi thong thả."
Nàng nhìn theo bóng lưng Lục Bức Nghiễn đi xa dần, đến khi hắn đi khuất mới quay lại chú ý tới Ninh Dịch, nhìn thật kĩ khuôn mặt hắn, cố gắng tìm ra điểm gì đó tương tự với Tạ Vụ Hành.
Nàng bất giác xuất thần.
Thấy Lục Bức Nghiễn đi xa rồi tiểu công chúa vẫn nhìn theo, vẻ điên cuồng trong mắt Tạ Vụ Hành không giấu được nữa, xen lẫn trong đó còn có hoảng sợ.
Hắn có thể nguỵ trang một gương mặt hắn, ai cũng không thể nhìn ra, nhưng chỉ có hắn biết, giờ phút này tim hắn như được đưa ra thử thách trên đống lửa.
Hắn đi quá lâu, từ lúc về kinh, hắn không có khắc nào không nhớ tới tiểu công chúa, nghĩ đến đau cả tim, lúc nào cũng trong trạng thái như sắp nổi điên, chỉ cần nghĩ Công chúa nghe tin hắn chết sẽ đau đớn như nào, Tạ Vụ Hành không thể bình tĩnh được nữa.
Vừa vào kinh đã biết con chó Tiêu Phái kia cố ý muốn gả tiểu công chúa cho Lục Bức Nghiễn, phẫn nộ xong liền bất an vô cùng
Hắn không dám nghĩ, không dám nghĩ tiểu công chúa liệu còn nhớ hắn không, hắn đã rời đi lâu như vậy, có giống như lúc trước hắn rời khỏi Trường Hàn cung, nàng liền tức giận không muốn gặp hắn nữa, nếu không phải đã quên hắn sao có thể dễ dàng đáp ứng chuyện hoà thân như vậy.
Lại thêm Lục Bức Nghiễn chớp thời cơ nhảy vào, Lục Bức Nghiễn chưa chết tâm, hắn không ở đây liệu Công chúa có dao động.
Tạ Vụ Hành cúi đầu nhìn Vụ Nguyệt thật sâu, môi mỏng khẽ mở ý vị không rõ hỏi: "Trước khi đến đây ta nghe nói Hoàng thượng muốn gả Công chúa cho Lục đại nhân, không biết là thật hay giả, ta không muốn phá nhân duyên của người khác."
Hạ Lan Loan đứng một bên nghe vậy suýt nữa đã nhảy dựng lên, nàng cảm thấy Ninh Dịch nhất định có bệnh rồi, nào có ai đi hỏi chuyện này.
Tạ Vụ Hành qua lớp nguỵ trang nói câu này cũng kéo Vụ Nguyệt bừng tỉnh khỏi cơn hoảng hốt, những tình ý nhớ nhung trong lòng nàng như bị giội một gáo nước lạnh.
Sáu chữ lạnh lùng khiến trong lòng Tạ Vụ Hành hoảng hốt, bao lâu rồi Công chúa chưa đối xử với hắn như thế.
Hắn nắm chặt tay, tự trấn an bản thân, là bởi vì tiểu công chúa không nhận ra hắn.
Điều này cũng nói rõ, tiểu công chúa cũng không tình nguyện gả cho "Ninh Dịch". Con ngươi Tạ Vụ Hành lập loè ánh sánh không rõ, tiểu công chúa nói là hiểu lầm, hiểu lầm thì tốt, hiểu lầm rất tốt.
Hạ Lan Loan lặng lẽ liếc mắt lườm hắn một cái, bỏ công hoà giải, nàng đưa tay chỉ đình thuỷ tạ đằng xa đề nghị, "Chúng ta đến đó ngồi chút đi."
Vụ Nguyệt không có tâm trạng lắc đầu cự tuyệt: "Không còn sớm, ta phải trở về."
Chỉ là vừa bước được một bước, tay nàng đã bị kéo lại, Vụ Nguyệt giật mình hoảng hốt hỏi: "Lục vương tử có ý gì?"
Hạ Lan Loan cũng vội: "Ngươi làm gì vậy?"
Tạ Vụ Hành cũng không giải thích, đưa mắt nhìn xuống không nhanh không chậm nói: "Công chúa cẩn thận dưới chân."
Vụ Nguyệt nhìn theo tầm mát hắn thì phát hiện có một hòn đá lớn chừng bằng nắm tay, nàng không lưu tâm nên suýt nữa đã đá phải.
Vụ Nguyệt thở ra một hơi, cô gắng rút tay lại nói: "Đa tạ."
Tạ Vụ Hành nắm chặt năm ngón tay, muốn giữ nàng lại nhưng vẫn kiềm chế.
Theo động tác của Vụ Nguyệt, nàng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Ninh Dịch, so với vừa rồi hắn ôm eo nàng càng rõ ràng hơn, cảm giác quen thuộc lan tràn theo cánh tay tiến vào từng kinh mạch.
Nếu nói lần trước là ảo giác thì lần này nhất định là không phải...
Nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được hắn vì cố gắng nhẫn nại mà không dám dùng sức, đầu ngón tay còn mang theo chút run rẩy.
Giống như Tạ Vụ Hành hưng phấn muốn vội vã chạm vào nàng, lại không thể không khắc chế, hắn nín thở ngưng thần không muốn ai phát hiện ra.
Ẩn nhẫn, áp lực... nhưng ngang ngược.
Nhưng vì sao nàng lại cảm nhận được trên người Ninh Dịch những cảm xúc không thể hiểu nổi này, không nên, chẳng phải vì bọn họ sắp thành thân, hiện tại vẫn chỉ là hai người xa lạ lần đầu gặp mặt.
Hạ Lan Loan thấy Ninh Dịch nắm nửa ngày vẫn không chịu buông ra liền đập lên lưng hắn một phát, hằm hằm nói: "Buông tay!"
Tạ Vụ Hành nhíu mày nhưng vẫn theo lời nàng ấy mà buông tay.
Không cần biết là trong tình cảnh nào, Hạ Lan Loan đều rất phiền.
Hạ Lan Loan cũng không hoà nhã với hắn chút nào, nàng vốn còn muốn để hai người làm quen nhưng lúc này lại như đề phòng Ninh Dịch cướp người đi, liền vội vã nắm tay Vụ Nguyệt rời khỏi.
Vụ Nguyệt bị Hạ Lan Loan lôi lôi kéo kéo ra đến cửa Lộc Minh cốc, đi một đoạn nàng không nhịn được quay đầy nhìn lại.
Nàng thấy Ninh Dịch vẫn còn đứng tại chỗ, bàn tay vừa nắm lấy nàng rũ xuống bên người, nắm ngón tay thong thả xoa nắn vân vê, lộ vẻ triền miên khó hiểu.
"Tên vô liêm sỉ kia tám phần là vừa thấy muội liền động lòng nên cố ý thả Đề Thương ra hù hoạ Lục Bức Nghiễn, lại còn lôi kéo muội không buông chứ." Hạ Lan Loan tức giận nói.
"Đề Thương là Ninh Dịch cố ý thả sao?" Vụ Nguyệt giật mình, nàng còn tưởng là chuyện ngoài ý muốn.
"Chứ sao, còn chưa gả cho hắn đâu, đã giống như con sói đói rồi." Hạ Lan Loan không hề niệm tình thân phận của hắn, châm chọc mắng.
Vụ Nguyệt lại không biết nghĩ tới điều gì, thật lâu không đáp lại...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]