Chương trước
Chương sau
Dặn chuẩn bị khăn giấy rồi đó nghen~~~~

Nơi vách núi gió cuồng loạn thổi như những lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, Tiêu Phái đứng từ trên nhìn chằm chằm xuống dưới.

Hắn đuổi giết Tạ Vụ Hành đến tận vách núi, chính mắt nhìn thấy Tạ Vụ Hành trúng vô số mũi tên trên người rồi ngã xuống vực.

Tiến An theo sát vọt đến bên cạnh hắn, mắt sáng như đuốc nhìn xuống vực thẳm, "Điện hạ, Tạ Vụ Hành bị Trình Sĩ Nghị phản bội, lại từ nơi này ngã xuống, hắn chết là điều không cần nghi ngờ."

Trong mắt Tiêu Phái tràn đầy khinh thường, xoay người lên ngựa xong lại như bố thí nói: "Phái một đội nhân mã xuống dưới lục soát... Tìm được thì băm thây vạn đoạn!"

"Dạ!"

Trình Sĩ Nghị quay lại doanh trướng, bắn một mũi tên thủng cờ hiệu quân triều đình, quân hai bên đang chém giết sững sờ dừng lại, trong nháy mắt quân tâm tối loạn, không biết là ai bắt đầu tất cả lần lượt hô lớn,

"Tạ Vụ Hành đã đền tội, ai hàng sẽ tha không giết!"

"Tạ Vụ Hành đã đền tội, ai hàng sẽ tha không giết!"

***

Người hô càng ngày càng nhiều, tiếng sau cao hơn tiếng trước át cả tiếng chém giết trên chiến trường, Chủ tướng bị giết, quân tâm đại loạn, sự sợ hãi cùng khủng hoảng lan tràn trong lòng mỗi người, thậm chí đã có những người bỏ vũ khí chủ động xin hàng.

Tiêu Phái đứng trên đài cao, trong mắt là chiến hoả hừng hực, Tiến An nhìn ánh mắt hắn, lệnh thổi kèn hiệu ngừng chiến.

Trình Sĩ Nghị giơ cao cờ xí của Tiêu Phái, hướng về tướng sĩ hô lớn: "Gian hoạn Tạ Vụ Hành nhiễu loạn triều cương, khơi mào chiến sự, hoạ quốc hại dân, các ngươi đều là tướng sĩ của Đại Dận, người các ngươi đối đầu là huyết mạch Hoàng tộc! Hiện giờ gian thần tặc tử đã bị diệt, chúng ta không cần giết hại lẫn nhau nữa, chúng tướng sĩ nghe lệnh ta, nguyện trung thành với Điện hạ, bảo hộ an bình của quốc gia!"

Ngàn vạn tướng sĩ im lặng, chỉ có hơi thở nặng nhọc cùng tiếng rên rỉ thống khổ. Một lúc lâu sau, bất chợt trong đám người có tiếng hô lớn: "Không sai! Gian thần loạn triều cương, Tam hoàng tử mới là thiên mệnh, chúng ta đều nguyện trung thành với Tam hoàng tử."

Có một người mở đầu, tiếp sau đó là ngàn vạn thanh âm đáp lại.

Binh lính hai bên trái phải dần mất đi danh giới, tất cả đều hướng về phía Tiêu Phái quỳ lạy: "Mạt tướng nguyện nghe Điện hạ thống soái."

Nhìn cảnh tượng này, ý lạnh tiêu điều trong mắt Tiêu Phái dần chậm rãi hoá thành ý cười như đã tính trước.

Tạ Vụ Hành đã trừ khử, nhưng vẫn còn một Triệu Minh lòng dạ khó lường, từ khi khai chiến đến nay, triều đình tổn thất mất một nửa binh lựa, hắn cần bổ sung để đối phó với địch.

"Báo-------" Thám tử cầm quân báo giục ngựa chạy đến.

Hắn nhảy xuống ngựa chạy đến trước đài cao, "Bẩm Điện hạ, Triệu Minh cùng phản quân đã đoạt được Hiển Châu!"

Sắc mặt Tiêu Phái đột nhiên trầm xuống.

*

"Oang------oang-------" Một âm thanh kì lạ vang vọng khắp hoàng cung, quanh quẩn bên tai không dứt,

Vụ Nguyệt gối lên cánh tay ngồi bần thần trước cửa sổ, nàng nghe thấy tiếng động bên ngoài thì hơi giật mình, ngay sau đó toàn thân chợt lạnh lẽo, có một cảm giác kinh hãi không thôi.

Nàng ngồi dậy bước nhanh đi ra ngoài điện thì gặp Lan ma ma sắc mặt kích động cũng chạy về phía nàng.

"Ma ma... vừa rồi là tiếng gì vậy ạ?" Vụ Nguyệt bất an hỏi.

Trong mắt Lan ma ma tràn ngập khủng hoảng, "Có chuyện rồi!"

Thanh âm này bà từng nghe qua, lúc trước khi phản quân của Tiêu Lâm tiến vào Hoàng cung, tiếng kèn này được thổi cả một đêm, phản quân cũng giết chóc cả một đêm...

Có chuyện rồi, nhất định là có chuyện rồi...

Vụ Nguyệt nghe Lan ma ma nói ba chữ kia, nước mắt bất giấc lặng yên rơi xuống, từ ác mộng đêm đó, nàng vẫn luôn sợ hãi, giống như một điềm báo trước.

Tiếng kèn đột ngột ngừng lại.

Xung quanh tĩnh lặng đến mức Vụ Nguyệt có thể nghe được tiếng tim mình đập trong lồng ngực, Lan ma ma không yên lòng liên tục nhìn ra ngoài cửa, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vụ Nguyệt bất chấp tất cả, nàng cần phải biết, vội vàng chạy ra cửa cung.

"Công chúa... đừng đi...!" Lan ma ma phản ứng kịp vội đuổi theo.

Thuận Ý chạy ngược từ ngoài vào, "Công chúa... không thể ra ngoài!"

Vụ Nguyệt nắm lấy Thuận Ý, lệ rơi đầy mặt kích động hỏi, "Xảy ra chuyện gì?!"

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên bên ngoài dồn dập vô số tiếng bước chân, là cấm vệ quân, bọn họ tản đi khắp nơi trong hoàng cung, bao vây từng cung một, bao gồm cả Chiếu Nguyệt lâu.

Thuận Ý cùng Tâm Đàn đầy bụng đề phòng canh chừng trước cửa, cấm quân cũng chỉ đứng ngoài không xông vào.

Thuận Ý xoay người nhìn Vụ Nguyệt, môi hắn mấp máy, khó nhọc nói: "Công chúa..."

Tiêu Phái thống lĩnh đại quân, đem theo tin Tạ Vụ Hành tử trận, một đường chạy thẳng về kinh, Đại quân vây hãm Hoàng thành, trong triều lúc này mới biết tin Tạ Vụ Hành đã thua trận.

Mà ấu đế lúc này chỉ là một đứa trẻ còn tập tễnh, ai dám ngăn cản Tiêu Phái vào kinh, cấm quân chưa kịp hành động, Tiêu Phái đã vào đến điện Kim Loan.

Vụ Nguyệt run rẩy, trên mặt trắng bệch không còn giọt máu, Thuận Ý còn nói gì đó mà nàng cũng không còn nghe thấy nữa, tiểu công chúa dùng toàn bộ sức lực toàn thân từ trong cổ họng phát ra thanh âm, "Ngươi... ngươi nói... Tạ Vụ Hành... Tạ Vụ Hành... làm sao?"

Thuận Ý đỏ mắt, chịu đựng bi thống nói, "Chưởng ấn... ngã xuống vực... chết trận..."

Thậm chí ngay cả xác cũng không tìm được, cũng không ai quan tâm đi tìm, cứ như vậy chết...

Khi còn sống, người ta kiêng kị nhất là lúc chết không được chôn cất tử tế.

Sắc mặt Lan ma ma cũng trắng bệch, che miệng kêu lên, bước chân bà lảo đảo lùi về phía sau, cả người dường như mất sức, lung lay sắp ngã nhào, Tâm Liên vội vàng đỡ lấy bà.

Điện hạ... chết...

Vụ Nguyệt giống như bị rút mất hồn phách, ánh mắt nàng trống rỗng tan rã, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, hơi lạnh thấu xương lan khắp tứ chi toàn thân nàng, lạnh... lạnh quá...

Nàng cảm thấy hít thở không thông, miệng lưỡi đắng ngắt, lục phủ ngũ tạng nhói lên từng cơn, nàng ôm ngực ngồi thụp xuống đất.

Vụ Nguyệt cuộn người lại, tay nàng ôm lấy vai mình, lạnh quá... vẫn rất lạnh...

Hắn nói sẽ trở về mà, hắn nói có chết cũng phải về bên cạnh nàng rồi mới chết mà.

Tiểu công chúa cố hít từng hơi thở nhưng đổi lại chỉ là sự đau đớn lan tràn, nàng gian nan thở dốc từng cơn.

Thuận Ý cùng Tâm Đàn biến sắc, vội vàng ngồi xuống nhìn nàng, "Công chúa!"

Lan ma ma nghe được tiếng hai người họ thì bừng tỉnh lại từ trong cơn bi thống, bà nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh Vụ Nguyệt, nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, hai tròng mắt tan rã dường như không còn phản ứng gì với thế gian, Lan ma ma vội sụp xuống cuống quýt ôm lấy Vụ Nguyệt.

"Công chúa... ma ma ở đây... còn có ma ma..." Lan ma ma cũng khóc, tim đau như cắt, "Công chúa không thể cũng xảy ra chuyện được..."

Bà hối hận rồi, lúc trước dù có chết bà cũng không nên nói ra thân phận của Điện hạ, như vậy hắn cũng sẽ không vì phục quốc mà mất mạng.

Vụ Nguyệt oà lên gào khóc trong lòng Lan ma ma, tựa như lúc Mẫu phi qua đời, lúc đó Lan ma ma cũng ôm chặt nàng như vậy, thanh âm nàng tràn đầy bất lực, "Ma ma... chỉ còn chúng ta thôi... lại chỉ còn mỗi chúng ta..."

*

Kim Loan điện.

Quan viên đứng thành hàng hai bên, thần sắc nghiêm nghị đối mặt với Tiêu Phái vừa trở về, những người lúc trước ủng hộ Tạ Vụ Hành giờ đây đều cúi đầu thật sâu, toàn thân run rẩy không thôi.

Triệu Kinh Ngọc dẫn đầu bước ra, chắp tay nói: "Vạn hạnh nhờ Điện hạ vì Triều đình mà diệt trừ gian nịnh, hiện giờ việc cấp bách là đánh lui phản quân của Triệu Minh, Bệ hạ tuổi nhỏ không thể nắm quyền, thần khẩn cầu Điện hạ nhiếp chính, vì bình an của xã tắc."

Tiêu Phái bễ nghễ nhìn xuống, "Ta mang trong mình huyết mạch Tiêu thị, đương nhiên không thể để yên loạn tặc huỷ giang sơn nhà ta!"

Triệu Kinh Ngọc càng cúi thấp hơn, "Thần bái kiến Nhiếp chính Vương!"

Nhiếp chính? Tiêu Phái khẽ nhếch môi khinh miệt, cái hắn muốn là ngôi vị Hoàng đế.

Đêm khuya ba ngày sau, Vĩnh Tú điện nơi Ấu Đế ở bất chợt xảy ra hoả hoạn, lửa bốc cao tận trời cháy suốt một đêm, vì cứu giá chậm trễ, Ấu Đế không chạy thoát được, bất hạnh bị thiêu chết.

Nói không kì quái thì không mấy người tin, nhưng văn võ trong triều không ai dám điều tiếng, trong cung một bên chuẩn bị Quốc tang, một bên may Long bào chuẩn bị cho Tiêu Phái đăng cơ.

Không có Tạ Vụ Hành ngăn cản, Tiêu Phái chỉ huy đại quân chủ động đón đầu tấn công phản quân của Triệu Minh, tuy rằng tạm thời chặn được thế tấn công của hắn nhưng mấy chục thành trì vẫn chưa giành lại được, binh lực triều đình tổn thất nặng nề, trận này đánh không tốt.

Trường kì chiến tranh chỉ tổ hao tổn tài lực triều đình, Tiêu Phái ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này cũng sứt đầu mẻ trán, càng không rảnh phân thân đi quản chuyện khác.

Lúc này, Vụ Nguyệt đang ở đại lễ đưa tang Tiên đế.

Nàng mặc một bộ y phục trắng, khuôn mặt tiều tuỵ ảm đạm, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay gầy yếu, nàng cúi đầu đi trong đám người, đưa linh cữu Tiên đế một đoạn đường.

Tiêu Phái từ xa nhìn thấy nàng liền lệnh Tiến An dẫn người đến.

Tiến An gật đầu bước nhanh về phía Vụ Nguyệt, "Công chúa."

Ánh mắt nàng hơi hoảng, ngẩng đầu nhìn về phía Tiến An, thanh âm lãnh đạm: "Chuyện gì?"

Tiến An cong eo đáp, "Hoàng Thượng mời Công quá qua một chuyến."

Vụ Nguyệt nắm chặt bàn tay rũ trong tay áo, "Ta biết rồi."

Tiểu công chúa theo Tiến An đi vào Dưỡng Tâm điện, Tiêu Phái ngồi sau án thư xem tấu chương, nàng đi lên trước khom người hành lễ, "Bái kiến Hoàng Thượng."

Tiêu Phái ngước mắt, thần sắc ôn hoà, "Ngũ hoàng muội."

"Không biết Hoàng thượng triệu kiến thần muội là có chuyện gì?" Vụ Nguyệt cúi đầu rũ mắt, nàng sợ một khi mình ngước mắt lên sẽ không nhịn được hận ý trong lòng.

Tiêu Phái nhìn nàng, "Ngũ hoàng muội không cần khẩn trương, trẫm biết trước đây Tạ Vụ Hành là thái giám bên cạnh muội, hắn tuy tội ác ngập trời nhưng muội vô tội."

Vụ Nguyệt cắn chặt răng, hận không thể nhào lên liều mạng với hắn, giết hắn, như nào mới có thể giết hắn!

Mùi máu tanh trong miệng làm Vụ Nguyệt bình tĩnh lại, Tạ Vụ Hành dùng hết sức che chở nàng, nàng không thể uổng phí khổ tâm của hắn, hơn nữa còn có Lan ma ma, Vân nương nương cùng toàn bộ người trong Chiếu Nguyệt lâu cần nàng bảo vệ.

Vụ Nguyệt nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt đau đớn, vô cùng hối hận nói: "Gian thần loạn chính, nếu sớm biết hắn sẽ như thế, lúc trước thần muội dù có thế nào cũng không cứu hắn."

Tiêu Phái gật đầu, bưng chén trà lên uống một ngụm, lơ đãng hỏi: "Trẫm nghe nói muội cùng Cố Ý Uyển qua lại rất tốt, vì sao nàng ta lại tự sát?"

Ngực nàng thịch một tiếng, lúc trước Tiêu Phái chỉ là Hoàng tử đã nhất quyết không buông tha cho Hoàng tẩu, chứ đừng nói đến hiện tại, nếu hắn biết Hoàng tẩu chưa chết...

Vụ Nguyệt không dám nghĩ nữa, nàng đè nén tâm trạng nói: "Hoàng tẩu vẫn luôn ốm bệnh, biến cố ở bãi săn tẩu ấy chịu không ít đả kích, càng về sau lại càng buồn bực không vui... chỉ e là tích tụ quá mức, không chịu nổi nên luẩn quẩn trong lòng."

Tiêu Phái nắm chặt chén trà trong tay, Uyển Uyển là bởi vì hắn nên mới...

Nhưng hắn cũng nhanh chóng bỏ đi suy nghĩ này, nàng vì muốn trốn hắn, ánh mắt Tiêu Phái tối lại.

Ánh mắt này làm Vụ Nguyệt kinh hãi.

"Hoàng thượng!" Tiến An đúng lúc đi vào cắt ngang hai người, cong eo nói: "Lục đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến."

Vụ Nguyệt cúi đầu, Tiêu Phái đăng cơ xong không những phục hồi quan tước cho Lục Bức Nghiễn mà còn đặc cách thăng hắn làm Lại Bộ thị lang.

"Truyền!" Tiêu Phái nói.

Vụ Nguyệt uốn gối cáo lui, "Thần muội cáo lui."

Vòng qua bình phòng, Vụ Nguyệt gặp Lục Bức Nghiễn đi từ ngoài vào, Lục Bức Nghiễn rõ ràng hơi sửng sốt, thấy nàng không sao thì thả lỏng, hắn chắp tay nói: "Bái kiến Công chúa."

"Lục đại nhân." Vụ Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại rồi đi qua hắn ra ngoài.

Hai tay hắn siết chặt, Vụ Nguyệt nhìn như không có việc gì nhưng trước kia trong mắt nàng luôn có ánh sáng lấp lánh, sau khi Tạ Vụ Hành chết, lại chưa từng sáng lên.

Hắn kìm nén tâm tình vào điện gặp Tiêu Phái.

"Vi thần bái kiến Hoàng thượng." Lục Bức Nghiễn chắp tay hành lễ.

"Có chuyện gì?" Tiêu Phái rũ mắt mở tấu chương trong tay.

"Vi thần nhận được tin, Tạ tướng quân tiền triều vẫn luôn được bá tính kính trọng, phản quân thả ra tin tức hậu duệ Tạ tướng quân còn sống, bọn họ khởi nghĩa là theo dưới trướng hậu duệ Tạ tướng quân, rất nhiều bá tính đã tự nguyện gia nhập nghĩa quân."

Tiêu Phái nhíu mày, việc này hắn đã biết: "Kẻ khởi xướng chính là Triệu Minh, hiện tại lại dùng tên tuổi của người khác, chỉ e bên trong nội bộ có loạn."

Cái gì mà lòng mang thiên hạ, vì đại nghĩa, ban đầu có lẽ là như vậy nhưng một khi đã thật sự cầm quyền liệu có mấy ai giữ được sơ tâm, Tiêu Phái khinh thường cười nhạo.

"Thần lo lắng, bọn họ đi khắp nơi bịa đặt Hoàng Thượng giết hại Tiên Đế, lấy việc này đảo loạn dân tâm." Lục Bức Nghiễn nói, hắn nhấn mạnh từng chữ, lúc đầu Lục Bức Nghiễn không tin Tiêu Phái sẽ sát hại Thái tử, giết cha mưu nghịch, nhưng Ấu Đế vô duyên vô cớ bị thiêu chết, nhất định không phải là ngoài ý muốn.

Đứa nhỏ mới còn tập tễnh hắn cũng hạ thủ được, làm những chuyện đó thì cũng chẳng có gì lạ.

Cho nên khi thấy Tiến An truyền Vụ Nguyệt đến mới vội vàng tới hỏi.

Lục Bức Nghiễn tiếp tục: "Thần cho rằng, điều thiết yếu hiện tại là Hoàng thượng cần làm an ổn dân tâm."

Tiêu Phái là người nhạy bén, lại kết hợp với chuyện lúc trước hắn nghe được Lục Bức Nghiễn thích Vụ Nguyệt, ánh mắt sắc lạnh chợt loé, rồi khôi phục lại như thường, người có nhược điểm mới thật dễ khống chế.

Tiêu Phái cười nói: "Lục khanh chưa thành thân đúng không nhỉ?"

Lục Bức Nghiễn dừng một chút đáp, "Vâng."

Tiêu Phái nói tiếp: "Không bằng trẫm tứ hôn Công chúa cho ngươi, thế nào?"

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Thành trì Hiệu Châu.

Tôn Mãnh vỗ bàn đứng bật dậy, đi lại trong nội đường, ngữ khí bạo nổ bất mãn, "Đại ca, chúng ta liều sống liều chết, không ít huynh đệ đã ngã xuống mới đánh được tới đây, giờ bọn họ lại khen ngược, cái gì mà Tạ tướng quân hậu duệ, công lao đều về phía hắn cả!"

"Tôn Mãnh!" Triệu Minh quát lớn, "Nếu không phải tiên sinh vẫn luôn âm thầm báo tin, đưa tới kế sách chúng ta có thể đánh tới nơi này không, trung thành với lương tướng như Tạ gia, là vinh quanh của chúng ta!"

"Đại ca phục sao?" Tôn Mãnh xoay người, mắt hổ xếch lên, "Ta không phục!"

"Hiện tại quan trọng nhất là lật đổ Tiêu tặc, nghiệp lớn chưa thành, ngươi muốn chúng ta nội loạn trước? Ngươi nếu không phục, thì chức Thống soái này ta nhường ngươi làm!" Triệu Minh quát, lời trong lời ngoài đều là vì đại nghĩa.

Tôn Mãnh hít một hơi, "Tất cả ta đều nghe đại ca, cũng chỉ phục đại ca, nếu tương lai tên họ Tạ kia mặt mũi cũng không lộ ra mà vẫn muốn chiếm hời của chúng ta thì Tôn Mãnh ta nhất định sẽ không đáp ứng."

"Chuyện tương lai, để tương lai nói." Triệu Minh vỗ vai hắn, trong mắt xẹt qua một tia ý vị không rõ.

*

Đầu màu xuân tuyết vẫn bay lả tả, Vụ Nguyệt thất thần nhìn chạc cây bị tuyết đọng bên ngoài, con hạc gỗ lúc trước Tạ Vụ Hành tặng nàng yên lặng nằm trong lòng bàn tay.

Nàng nhìn hồi lâu, rồi cúi xuống vùi mặt vào khuỷu tay, bàn tay siết chặt nắm chặt con hạc.

"Công chúa không cần lo, ta dù có chết cũng sẽ về chết bên cạnh nàng." Lời Tạ Vụ Hành nói trước khi bất chợt vọng về bên tai nàng.

"Dù có chết, cũng sẽ về chết bên cạnh nàng..."

Tạ Vụ Hành ngã xuống vực xong vẫn chưa tìm được xác, có lẽ hắn chưa chết, đúng, hắn đã đáp ứng nàng dù có chết cũng phải về chết bên cạnh nàng, nàng phải đợi hắn trở về.

Đỉnh đầu bất chợt được vỗ nhẹ nhàng, Vụ Nguyệt căng thẳng giật mình ngẩng đầu lên, miệng bật thốt, "Tạ Vụ Hành!"

Thấy rõ người trước mắt, ánh mắt nàng lại ảm đảm xuống, tỉnh táo lại từ trong suy nghĩ mê man, nhẹ giọng gọi: "Ma ma..."

Lan ma ma đau lòng muôn phần nhìn nàng, muốn khuyên nàng mấy câu lại không biết phải nói như nào, chỉ đành xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn thở dài.

Vụ Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười, "Ma ma, con không sao."

"Con còn phải chờ Tạ Vụ Hành trở về."

Lan ma ma không đành lòng, sao còn có khả năng trở về chứ, bà muốn khuyên nhưng Vụ Nguyệt đã nóng nảy ngăn lại, "Hắn nhất định sẽ trở về."

"Công chúa..." thanh âm của Thuận Ý vang lên cắt ngang hai người.

Hắn chạy từ ngoài cửa vào, "Lục đại nhân cầu kiến Công chúa."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

"Lục đại nhân, mời ngồi." Vụ Nguyệt dẫn Lục Bức Nghiễn vào đình hóng gió, nàng cười hỏi: "Không biết Lục đại nhân tìm ta có chuyện gì?"

Lục Bức Nghiễn cũng không quanh co lòng vòng, "Công chúa có nguyện ý gả cho ta không?"

Vụ Nguyệt đang rót trà thì sững lại, mờ mịt nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Lục đại nhân đừng nói đùa."

"Không phải đùa." Ngày ấy sau khi Tiêu Phái nói xong hắn cũng không lập tức trả lời, về nhà suy nghĩ mấy ngày, đây là quyết định sau khi đã suy nghĩ kĩ càng, "Công chúa ở trong cung không an toàn, ta chưa chắc đã có thể cho Công chúa vinh hoa phú quý nhưng nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ Công chúa bình an."

Tiêu Phái tàn nhẫn độc ác, Tạ Vụ Hành thậm chí có thể dùng tính mạng bảo vệ Vụ Nguyệt, nhưng Tiêu Phái sẽ không.

"Lục đại nhân." Vụ Nguyệt mím môi, trong lòng nàng cảm động, nhưng nàng không thể đồng ý.

Nàng nhìn Lục Bức Nghiễn, giống như lúc trước trả lại hắn khuyên tai, "Xin lỗi, Lục đại nhân."

Lục Bức Nghiễn trầm mặc lúc lâu, chua xót cười, "Bởi vì Tạ Vụ Hành sao?"

Vụ Nguyệt gật đầu, "Bởi vì hắn, cũng bởi vì ta không thể liên luỵ ngài."

Hai người ngồi lặng yên hồi lâu, Lục Bức Nghiễn đứng dậy cáo từ.

"Lục đại nhân." Vụ Nguyệt nhẹ nhàng gọi hắn hắn lại, nhìn hắn nói: "Sau này Lục đại nhân không cần lo cho ta."

Lục Bức Nghiễn không nói gì, cất bước rời đi.

*

Hạ triều, Tiêu Phái ở Ngự thư phòng cùng đám người Triệu Kinh Ngọc trao đổi chiến sự, hiện tại quân triều đình không đánh lui được phản quân, phản quân cũng hung hãn, muốn trong thời gian ngắn giành được thắng lợi là không thể nào, nhưng càng kéo dài thời gian thế cục càng khó lường.

Tiêu Phái bực bội xua tay, "Đều lui ra đi."

Quan viên lục tục ra ngoài, Tiêu Phái gọi Lục Bức Nghiễn lại, "Lục khanh."

Lục Bức Nghiễn dừng bước, "Hoàng thượng còn có gì phân phó ạ?"

Tiêu Phái hỏi hắn, "Chuyện lần trước trẫm hỏi ngươi, suy nghĩ thế nào rồi?"

Lục Bức Nghiễn chắp tay, "Vi thần cảm tạ ý tốt của Hoàng thượng."

Ánh mắt Tiêu Phái lạnh lùng, "Lục đại nhân là cảm thấy, hoàng muội của trẫm không xứng với ngươi?"

Lục Bức Nghiễn mím môi, hắn cự tuyệt tứ hôn tất nhiên chọc Tiêu Phái tức giận, nếu để hắn dò hỏi Vụ Nguyệt biết được nàng cùng Tạ Vụ Hành có quan hệ khác, tuy rằng Tạ Vụ Hành đã chết nhưng cũng chưa chắc sẽ không giận chó đánh mèo Vụ Nguyệt.

Lục Bức Nghiễn do dự mãi, đang định tạm đáp ứng trước rồi tính thì Tiến An đột nhiên vội vã chạy vào, "Hoàng thượng... Hạ Lan công chúa cầu kiến."

Hạ Lan Loan?

Lục Bức Nghiễn cùng Tiêu Phái đều sửng sốt.

*

Hạ Lan Loan vào kinh liền giục ngựa chạy thẳng đến cửa cung, khi nàng đến trước Ngự thư phòng diện thánh vẫn còn đang thở gấp.

Tiêu Phái nhìn Hạ Lan Loan, "Hạ Lan công chúa một mình một ngựa vạn dặm xa xôi vào kinh, không biết là có chuyện gì?"

Hạ Lan Loan nhìn hắn, một lát sau trấn tĩnh nói: "Hoà thân!"

"Hòa thân?" Tiêu Phái hỏi lại.

Hạ Lan Loan gật đầu thật mạnh, "Ta cũng không đến một mình, sứ thần cầu thân cùng sính lễ đã đến biên quan, ta đi trước một bước mà thôi."

Hạ Lan Loan đón ánh mắt Tiêu Phái tiếp tục nói, "Ta thay mặt Nguyệt Di muốn cầu thân Ngũ công chúa!"

"Nếu Hoàng thượng đáp ứng, Nguyệt Di sẵn sàng cấp binh cho Hoàng thượng mượn, giúp Hoàng thượng tiêu diệt phản quân!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.