Chương trước
Chương sau
"Đi thôi!"

Cửa lao Hình bộ mở ra, Lục Bức Nghiễn bị cai ngục áp giải từ trong phòng giam âm u đẩy ra, bước chân hắn lảo đảo mấy lần mới đứng vững.

Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi trên đầu hắn, hai mắt đục ngầu không còn tiêu cự, khuôn mặt tiều tuỵ trắng bệch có vài vết máu loang lổ, dáng vẻ chật vật nghèo túng, cái lưng hơi cong xuống còn đâu dáng vẻ phong độ ngày xưa.

"Lục đại nhân."

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Lục Bức Nghiễn thong thả ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng hắn hơi cúi đầu: "Bái kiến Công chúa, Lục mỗ hiện giờ không còn quan tước, không còn là đại nhân."

Vụ Nguyệt nhíu chặt mày, nhớ đến lúc trước hắn làm quan được khắp nơi khen ngợi, lang quân phấn chấn đầy khí phách lại rơi vào kết cục như vậy, nàng không nói được trong lòng mình có tư vị gì, chỉ cảm thấy rối như tơ vò.

Đứng ở lập trường của Lục Bức Nghiễn, hắn đã định trước sẽ không có khả năng cùng đường với Tạ Vụ Hành, nàng dù có thổn thức thương tiếc thì cũng là người khác chiến tuyến.

Vụ Nguyệt cúi đầu, nhẹ giọng nói với Thuận Ý: "Đưa Lục đại nhân về phủ."

"Dạ." Thuận Ý vâng lời.

Lục Bức Nghiễn xua tay ngăn lại, nhìn Vụ Nguyệt suy yếu mở miệng, "Lục mỗ còn có lời này."

Vụ Nguyệt gật đầu: "Lục công tử cứ nói."

"Rời khỏi Tạ Vụ Hành!" Lục Bức Nghiễn mắt sáng như đuốc gằn từng chữ.

Lồng ngực Vụ Nguyệt siết chặt.

Thuận Ý nghe vậy lập tức quát lớn: "Lục công tử ăn nói cẩn thận."

Lục Bức Nghiễn không dao động chỉ chăm chú nhìn Vụ Nguyệt, "Lục mỗ cùng Công chúa quen biết, cả gan tự nhận là bằng hữu, không bằng lòng nhìn bằng hữu bị kẻ xấu lừa gạt."

Vụ Nguyệt trầm mặc hồi lâu, hỏi lại: "Vì sao Lục công tử lại nghĩ ta bị lừa gạt."

"Bởi vì ta có mắt, Công chúa tâm địa thiện lương, cũng không phải người không biết phân biệt thiện ác." Bởi vì thân chịu trọng thương, từng lời của hắn đều yếu ớt.

Hắn hít một hơi lớn: "Nếu không phải bị lừa, sao Công chúa có thể ở bên người như vậy."

Ngôn từ của Lục Bức Nghiễn sắc bén như dao, Vụ Nguyệt nắm chặt tay, ánh mắt càng phức tạp.

Nàng quả thật không bị lừa, nàng cũng không biết mình có phải người lương thiện không, nhưng nàng biết nàng có tư tâm, tư tâm rất lớn.

"Hắn không phải người tốt lành gì, trong triều đình phàm là giám quan, đều có không ít chuyện để nói, lạm dụng quyền lực, tổn hại trung lương, tư lợi cá nhân."

Lục Bức Nghiễn căm phẫn, tràn đầy oán giận bị Vụ Nguyệt cắt ngang.

"Lục công tử."

Lục Bức Nghiễn không biết bọn họ đã trải qua điều gì, Vụ Nguyệt cũng không thể nói cho hắn biết, chỉ là, nhìn cục diện trước mắt, nàng đã không thể làm bằng hữu với Lục Bức Nghiễn được nữa.

Vụ Nguyệt chua xót thở dài, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Hắn đối xử với ta rất tốt, hắn cho ta tất cả những gì tốt nhất mà hắn có, sao ta có thể trách hắn vì đối xử với người khác không tốt được đây."

Lục Bức Nghiễn chấn động, lời nói của Vụ Nguyệt là đả kích cực kì lớn đối với hắn, hắn nhìn nàng mà không tin vào mắt mình, "Công chúa biết rõ hắn là người như thế nào... sao có thể..."

Hoang đường, quả thực hoang đường.

Hắn không tin, hắn biết rõ Vụ Nguyệt, nàng không phải người không hiểu thị phi.

"Công chúa thật sự cho rằng Tiên đế bị Tam hoàng tử làm hại?" Lục Bức Nghiễn vốn không đành lòng nói cho Vụ Nguyệt chuyện này, nhưng giờ phút này hắn phẫn nộ vô cùng, không thể chịu đựng Vụ Nguyệt bị lừa gạt, thậm chí là "trợ Trụ vi ngược*".

Thuận Ý thấy Lục Bức Nghiễn càng nói càng quá khích, lại thấy Tạ Vụ Hành đang đi từ xa đến, vội vàng gọi Vụ Nguyệt, "Công chúa."

Vụ Nguyệt cũng đã nhìn thấy Tạ Vụ Hành, nàng hạ giọng ngắt lời Lục Bức Nghiễn, "Lục công tử không cần nói nữa."

Lời định nói của Lục Bức Nghiễn nghẹn lại ở yết hầu, hắn cúi đầu nhìn bản thân, sau một lúc lâu, cười chua xót, lời có thể nói hắn đều đã nói rồi.

Lục Bức Nghiễn ngước mắt nhìn Vụ Nguyệt lần nữa, "Tạ Vụ Hành, loạn thần tặc tử, nhất định không có kết cục tốt."

Mặc dù không giết được Tạ Vụ Hành, hắn cũng rơi vào kết cục bị tước quan, nhưng chỉ cần Tam hoàng tử có thể thuận lợi rời đi, bọn họ cũng coi như đã thành công một nửa."

"Chỉ mong Công chúa có thể sớm ngày tỉnh ngộ, Lục mỗ không còn lời nào nữa."

Lời của Lục Bức Nghiễn như mây đen bao phủ lòng Vụ Nguyệt, phóng đại nỗi bất an vốn đã lớn trong lòng nàng, không ai biết, nàng sợ nhất chính là điều này.

Rõ ràng đã từng chịu qua bao sóng gió nhưng nàng lại cảm thấy mưa gió còn đợi ở sau.

"Ta là hoạn quan, là tiểu nhân, sao so được với trạng nguyên lang đạo đức tốt, nhưng cũng biết không nên nói sau lưng người khác." Tạ Vụ Hành đi tới đứng cạnh Vụ Nguyệt, nhìn Lục Bức Nghiễn trước mặt.

Lục Bức Nghiễn dĩ nhiên không thèm cho hắn sắc mặt tốt, lạnh lùng nhìn Tạ Vụ Hành, "Đối đãi kẻ tiểu nhân, sao cần để ý tiểu tiết."

Tạ Vụ Hành thản nhiên: "Trạng nguyên lang quả là xương cốt cứng rắn, chỉ là nhị lão thân gia ở quý phủ mà biết e là sẽ chịu đả kích không nhẹ."

Lục Bức Nghiễn nhếch môi, biểu tình trở nên khó coi, Tạ Vụ Hành gọi một tiếng Trạng nguyên lang kia làm hắn cực kì chói tai, hắn không thẹn với mình nhưng lại có lỗi với công sinh thành của cha mẹ.

Vụ Nguyệt nghe mà lòng cũng siết chặt, bất luận thế nào, nàng cũng không hy vọng Lục Bức Nghiễn thật sự mất mạng.

"Chắc hẳn Lục phụ cùng Lục mẫu đều đang chờ Lục công tử trở về." Vụ Nguyệt nói với Lục Bức Nghiễn nhưng ánh mắt lại nhìn Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành nhếch mép, "Còn không mau đi."

Nếu không phải vì tên họ Lục này còn có chỗ sử dụng, hắn đã không cần giữ lại mạng của hắn.

Lục Bức Nghiễn cắn chặt khớp hàm, máu trong miệng hắn tràn ra, nâng đỡ thân thể bị thương từng bước đi ra ngoài.

Đợi hắn rời đi rồi, Vụ Nguyệt vội vàng quay sang Thuận Ý, "Chúng ta cũng trở về thôi."

Nàng sợ Tạ Vụ Hành giữ nàng lại tị nạnh chuyện nàng tự ý đến gặp Lục Bức Nghiễn, nên mới vội vàng trốn.

Thuận Ý đứng ở phía sau, khó xử đưa mắt nhìn hai người.

Tạ Vụ Hành nhìn tiểu công chúa trốn tránh, cười như không cười hừ một tiếng, nói với Thuận Ý, "Đi đi."

Vụ Nguyệt chỉ lo trốn, chờ đến khi ngồi trên xe ngựa rồi mới phát giác chuyện gì không đúng, sang nàng có thể dễ dàng trốn thoát Tạ Vụ Hành như vậy được.

Nàng đẩy mành xe ra nhìn nha môn Hình bộ ở sau lưng, nhíu mày nghĩ kĩ, từ khi trở lại kinh thành, chỉ cần là ở trước mặt người khác, Tạ Vụ Hành không ở gần nàng nữa.

Ngay cả vừa rồi, hắn cũng đứng cách nàng mấy bước chân.

Giống như, hắn cố ý khiến người khá nghĩ họ xa lạ.

Lời vừa nãy của Lục Bức Nghiễn lại vang vọng trong đầu Vụ Nguyệt, nàng chậm rãi nắm chặt tay.

*trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi ngược".

Ở đây ý chỉ Vụ Nguyệt tiếp tay cho Tạ Vụ Hành làm điều ác.

*

Vụ Nguyệt có tâm sự trong lòng, cả một ngày cũng không yên lòng, ngay cả lúc tắm rửa cũng dựa vào thùng tắm ngẩn người.

Đến lúc nghe Lan ma ma nói đến tên Tạ Vụ Hành mới định thần lại.

"Ma ma nói gì ạ?" Vụ Nguyệt còn tưởng mình nghe lầm.

Lan ma ma u sầu chau mày, vừa lau người cho Vụ Nguyệt vừa nói lại: "Công chúa theo Chưởng ấn xuất cung, có thấy hắn... cùng Thái giám không?"

Lan ma ma cũng khó mở miệng hơi mím môi: "Chưởng ấn... thật sự thích nam sắc?"

Hiện giờ khắp nơi trong cung đều đồn đại, thậm chí còn có không ít người đưa nam tử vào phủ hắn, nếu thật sự là như vậy, sao bà có thể làm theo giao phó của nương nương đây, Lan ma ma chỉ cảm thấy trước mắt mình không có ánh sáng nào.

"Khụ khụ khụ..." Vụ Nguyệt bỗng nhiên ho sặc sục, mặt nàng đỏ bừng.

Lan ma ma vội vàng vỗ lưng cho nàng, "Làm sao vậy?"

"Không... không sao ạ." Vụ Nguyệt chột dạ chớp mắt, Lan ma ma vẫn chưa biết, thái giám kia chính là nàng, đợi bà biết được e là sẽ còn phản ứng lớn hơn.

Lan ma ma nhìn mặt Vụ Nguyệt đỏ bừng thì thấy có chỗ không thích hợp.

Bà hoài nghi nhíu mày, đang định mở miệng thì bất chợt có tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ.

"Ma ma." Tâm Đàn đi vào.

Lan ma ma lấy khăn lau nước trên tay, đi ra trước bình phòng hỏi: "Làm sao?"

"Vân nương nương có chuyện cần tìm ngài ạ."

Lan ma ma nhìn sắc trời tối đen, "Lúc này sao?"

Tâm Đàn gật đầu: "Nô tỳ vào hầu hạ Công chúa."

Vụ Nguyệt ở trong phòng vểnh tai nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, nghe thấy tiếng Lan ma ma rời đi mới thả lỏng đầu vai căng chặt.

Nàng ôm lấy hai má nóng bừng, thở ra một hơi.

Cảm giác có người vào, lấy khăn tiếp tục lau người cho mình, Vụ Nguyệt chậm rãi dựa vàot hùng tắm, đến khi cảm giác được ngón tay có vết chai mỏng chạm lên tấm lưng trơn bóng, nàng mới ý thức được chuyện gì không đúng.

Vội vàng quay người lại thì gặp ánh mắt chuyên chú của Tạ Vụ Hành nhìn mình, kinh ngạc hỏi: "Sao chàng lại tới đây?"

Tạ Vụ Hành tiếp tục múc nước đổ lên vai Vụ Nguyệt, môi mỏng nhấn từng chữ: "Công chúa tưởng chỉ cần trốn là xong việc?"

Vụ Nguyệt nhớ tới việc ban ngày, ấp úng ngập ngùng: "Ta... hắn..."

Tạ Vụ Hành ngẩng đầu nhìn nàng, Vụ Nguyệt vội vàng giơ tay lên choàng qua cổ hắn, dịu dàng nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy hắn không phải người xấu."

Tạ Vụ Hành thuận thế ôm lấy eo nàng, ống tay áo chìm vào trong nước, dù có bị ướt hắn cũng không để ý, chỉ quan tâm khẽ khàng vuốt ve sống lưng Vụ Nguyệt, "Ừm ta xấu."

Phía sau lưng truyền đến từng cơn ngứa khiến Vụ Nguyệt run lên, lông mi nàng khẽ chớp, lắc đầu cực kì chắc chắn nhấn mạnh: "Chàng là tốt nhất."

"Thật sao?" Tạ Vụ Hành cúi đầu nhìn nàng.

Vụ Nguyệt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên gật đầu.

Thấy Tạ Vụ Hành cười nàng định buông tay ra thì bất chợt cả người bị hắn ôm từ trong nước lên, nàng vội vàng ôm chặt cổ hắn, giọt nước trên người nhanh chóng thấm ướt áo bào, còn có rất nhiều chảy từ đầu ngón chân xuống đất.

Vụ Nguyệt sốt ruột: "Ta đã nói chàng tốt nhất mà."

Tiểu công chúa rõ ràng chỉ đang dỗ hắn, hắn chẳng lẽ không biết mình là loại người gì sao? Tốt? Hắn cùng cái chữ này không bao giờ liên quan đến nhau.

Tạ Vụ Hành ôm nàng về phía giường, giọng điệu cực kì thản nhiên: "Ta cũng chỉ đối xử với Công chúa tốt, giúp Công chúa lau người thôi."

Vụ Nguyệt còn lâu mới tin, nàng đá chân tỏ vẻ bất mãn, trên áo hắn chẳng mấy đã lưu lại đầy vết nước.

Tạ Vụ Hành rũ mắt, tiểu công chúa dù buồn bực nhưng vẫn mặc kệ hắn tác oai tác quái.

Hiện tại nàng còn có thể bao dung hắn, vậy tương lai thì sao?

Tạ Vụ Hành ôm Vụ Nguyệt ngồi xuống, cúi đầu vùi vào mặt vào vai nàng, "Ta biết ta không phải người, đời này cũng không thể giống như Lục Bức Nghiễn làm việc thiện, ta dùng đủ thủ đoạn để mong được sống sót, báo thù, chỉ đến khi gặp được Công chúa mới có suy nghĩ khác."

Vụ Nguyệt mờ mịt sững người, nàng hơi quay đầu, chỉ thấy Tạ Vụ Hành nhắm mắt.

"Mãi đến khi gặp Công chúa, ta rốt cuộc mới muốn sống, mới thấy cuộc đời này còn chút ánh sáng." Hắn nhỏ giọng thì thầm, cánh tay ôm Vụ Nguyệt run rẩy, "Nhưng ta lại càng ngày lại không biết điều, tham lam muốn tất thảy của Công chúa, nhưng ta cũng chỉ là người ngoài."

Bên tai Vụ Nguyệt là tiếng nói trầm thấp của Tạ Vụ Hành khiến lồng ngực nàng đau nhức, nhớ lại lúc trước hắn bị người người bắt nạt, trong mắt không có ánh sáng, lại nghe hắn tự nhận mình chỉ là người ngoài, ngay cả hô hấp nàng cũng gián đoạn.

"Không phải mà." Tiểu công chúa vội cầm lấy tay hắn, vì vội vàng mà cầm rất chặt, "Tạ Vụ Hành, chàng là người tốt nhất, so với bất kì ai cũng tốt hơn."

Tạ Vụ Hành vùi mặt vào gáy nàng khẽ cười, giống như đạt được mục đích, hắn hé môi khẽ mơn trớn từng giọt nước trên da thịt nàng, rồi lại chậm rãi mút đi, "Ta giúp Công chúa lau người."

Làn da Vụ Nguyệt run rẩy, hô hấp cũng loạn, nàng nhẹ nhàng cắn chặt ngón tay, đôi mắt hồng hồng chậm chạp gật đầu.

***

Lan ma ma từ chỗ Vân Hề Nhu trở lại, vừa đến cửa tẩm điện Vụ Nguyệt thì gặp Tâm Đàn đang canh giữ bên ngoài, nàng ta vội chạy lên đón: "Ma ma, Công chúa đã ngủ rồi."

"Ngủ?" Lan ma ma nhìn vào trong.

Vụ Nguyệt trong thoáng chốc nghe thấy tiếng Lan ma ma, con ngươi ẩm ướt mê man lập tức thanh tỉnh, hai tay nàng ôm trên cổ Tạ Vụ Hành hốt hoảng di chuyển xuống bả vai, muốn dùng sức đẩy hắn ra.

Tạ Vụ Hành chôn đầu ở ngực tiểu công chúa, cảm giác bả vai mình bị đẩy, liền cố tình ngậm càng chặt hơn.

Tim Vụ Nguyệt như nhảy lên tận cổ, đồng thời lại nhớ tới lời vừa nãy ma ma hỏi mình, đầu óc mờ mịt buộc phải thanh tỉnh.

Sự chú ý của nàng đều đặt ở ngoài cửa.

May mà Lan ma ma thấy trong tẩm điện đã tắt nến nên cũng không kiên trì muốn vào, gật đầu với Tâm Đàn rồi liền rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, ánh mắt hốt hoảng của Vụ Nguyệt dần buông lỏng, miệng nàng thở gấp hít từng hơi, nhẹ giọng nói: "Ma ma hiểu lầm chàng... thích nam sắc... sau này phải giải thích như nào?"

Tạ Vụ Hành nghe vậy thì dừng động tác mút hôn, ánh mắt mê man thanh tỉnh một chút.

Vụ Nguyệt lại thấy trong lòng bất an, "Tạ Vụ Hành, sao chàng lại để những người đó hiểu lầm chàng chìm đắm trong nam sắc, ở bên ngoài cũng không nói chuyện với ta."

Loạn thần tặc tử như hắn, nhất định sẽ không có kết cục tốt. Lời nói này của Lục Bức Nghiễn lại một lần nữa vang lên trong tai Vụ Nguyệt, nàng nắm lấy đầu vai Tạ Vụ Hành, sẽ sàng hỏi: "Tạ Vụ Hành, hiện tại có chuyện gì phiền toái sao?"

Cằm bất chợt bị nắm lấy, mấy lời thấp thỏm bất an định nói đều bị hắn nuốt hết vào trong, một lúc sau mới buông ra.

Trong bóng đêm, Vụ Nguyệt không nhìn rõ sắc mặt hắn, chỉ nghe thấy hắn cười nói: "Chỉ có chút chuyện rối rắm cần xử lý mà thôi."

Vụ Nguyệt còn muốn hỏi, Tạ Vụ Hành đã ôm nàng nằm xuống, "À đúng rồi, Hạ Lan Loan truyền tin đến."

Vụ Nguyệt giật mình, vội vàng chống tay muốn ngồi dậy, vui vẻ nói: "Biểu tỷ gửi thư sao?

Lúc nàng trở lại kinh thành mới biết, nàng vừa xuất cung chưa bao lâu thì biểu tỷ nhận được tin dì nhiễm bệnh nên đã trở về Nguyệt Di.

Vụ Nguyệt vội vã muốn xem thư, thúc giục Tạ Vụ Hành hỏi: "Thư đâu?"

"Ta đi lấy."

Tạ Vụ Hành thắp một ngọn nến, nhặt áo bào khoác ngoài vừa ném xuống đất lên lật tìm thư đưa cho Vụ Nguyệt.

Vụ Nguyệt vội vàng mở thư ra, Tạ Vụ Hành ôm nàng vào lòng, hỏi: "Thư nói gì?"

"Trong thư nói biểu tỷ đã về đến Nguyệt Di, thân thể của dì cũng không có trở ngại gì lớn, đợi có cơ hội sẽ đến thăm ta." Vụ Nguyệt đọc xong thì ôm lá thư vào lòng, không biết sao lại thấy cô đơn.

Hoàng tẩu cùng Trần thái y xuất cung, biểu tỷ cũng đi rồi, tuy rằng biểu tỷ nói sẽ đến thăm nàng nhưng cũng không biết đến bao giờ.

Vụ Nguyệt rầu rĩ, tràn đầy tiếc nuối nói: "Còn chưa kịp nói lời từ biệt."

Nàng ngửa đầu nhìn Tạ Vụ Hành, "Cũng chưa nói cho biểu tỷ biết thân phận của chàng."

Tạ Vụ Hành trầm ngâm suy nghĩ, Nguyệt Di...

"Có cơ hội." Ánh sáng trong mắt hắn có chút không rõ ràng, cúi đầu hôn lên má Vụ Nguyệt, "Không còn sớm, Công chúa ngủ đi."

*

Giai đoạn nóng bức nhất của mùa hè cuối cùng cũng qua, tháng chín trời rốt cuộc mới mát mẻ hơn chút, Tạ Vụ Hành thời gian này cực kì bận rộn, Vụ Nguyệt đã mấy hôm không gặp được hắn.

Lần nào gặp được nàng hỏi thì hắn vẫn thoải mái lờ đi, trong lòng Vụ Nguyệt lại càng không yên tâm, thậm chí cả Hoàng cung cũng có một bầu không khí áp lực vô hình không tiêu tan.

Buổi trưa, dùng xong ngọ thiện, Vụ Nguyệt buồn chán ngồi tựa bên cửa sổ cắm hoa, mắt thấy Thuận Ý kích động chạy từ bên ngoài vào.

"Công chúa." Thuận Ý chạy vào hành lang cách song cửa sổ nói với Vụ Nguyệt, "Lần trước Công chúa sai người đi tìm thợ làm đả thiết hoa, người đã đến kinh thành rồi."

"Thật sao?!" Vụ Nguyệt vui vẻ đứng bật dậy.

Cuối cùng cũng kịp mời người đến trước sinh thần của Tạ Vụ Hành.

"Mau dẫn ta đi gặp." Nàng vội vàng rời khỏi tẩm diện, đi hai bước lại cảnh giác quay đầu lại nhìn Thuận Ý: "Ngươi không để biết Tạ Vụ Hành chứ?"

Thuận Ý vội vàng đáp: "Sao có thể ạ, nô tài kín miệng lắm."

Vụ Nguyệt cong môi cười, "Vậy thì tốt rồi."

*

Kim Lona điện.

Tạ Vụ Hành thẳng tay ném tấu chương quan viên vừa trình lên: "Ta để các ngươi bắt nghịch tặc, các nguơi lại cầm về mấy tờ giấy?!"

Dưới chân mấy vị quan phân tán đầy giấy, bên trên là mấy bài vè gần đây đang lưu truyền khắp nơi.

Gian thầm cầm chính loạn triều cương

Khi quân phạm thượng vô đạo đức

Gian thần chưa trừ hoạ chưa tận

Thiên hạ tắc loạn quốc tắc vong

Quan viên quỳ giữa điện trên trán chảy đầy mồ hôi, "Bẩm Tể tướng, những thứ này là quan viên địa phương trình lên, không biết bắt nguồn từ khi nào, dân chúng đều đang truyền tai nhau bài vè này."

Tạ Vụ Hành đi đến trước mặt hắn, giày dẫm lên từng tờ, "Vì sao truyền, truyền từ khi nào các ngươi cũng không biết, vậy các ngươi nói xem, gian thần này là chỉ ai?"

Quan viên quỳ rạp xuống cạnh chân hắn, sống lưng cứng đờ không nói nên lời, thật lâu sau mới cắn răng nói: "Nhất định là có người đứng sau lợi dụng tin đồn nhảm để bôi đen Tể tướng."

"Hoá ra là chỉ ta." Tạ Vụ Hành cười như không cười nhìn hắn.

Quan viên ứa mồ hôi lạnh, "Ý hạ quan là, lập tức bắt lại những người truyền tin đồn, răn đe."

Tạ Vụ Hành quay người nói: "Bắt lại, trượng hình đến chết."

"Còn về phần Tiêu Phái, ta cho các ngươi thêm nửa tháng, bắt không được, mang đầu đến gặp."

***

Mấy ngày liền Vụ Nguyệt bận rộn chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Tạ Vụ Hành, sợ hắn phát hiện nên lần nào nàng cũng phải lén lút đi gặp thợ thủ công.

Hôm nay nàng đi dọc theo thiên điện Kim Loan điện để xuất cung, bất chợt bắt gặp một hàng quan viên sắc mặt nghiêm trọng từ trong đại điện đi ra, đợi bọn họ đi qua tiểu công chúa phát hiện dưới đất có rơi một tờ giấy mỏng, nàng tò mò đi qua nhặt lên.

Thấy rõ chữ viết trên giấy, huyết sắc trên mặt Vụ Nguyệt chậm rãi rút đi.

*

"Công chúa, đợi đến khi giàn giáo này dựng lên xong, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng." Thợ thủ công đứng trước mặt Vụ Nguyệt khua tay múa chân.

Vụ Nguyệt mất hồn mất vía gật đầu, đầu ốc nàng tràn ngập nội dung bài vè kia, nàng không biết từ nơi nào truyền đến, truyền đến trong cung tức là ngoài dân chúng đều đã nghe cả.

Nàng ngước mắt hỏi người trước mặt, "Mấy vị sư phụ trên đường vào kinh có nghe thấy tin vịt gì về người trong cung không?"

Nếu nói là tin vịt thì nhất định là có, chỉ là không ai dám nói mà thôi.

Vụ Nguyệt nén xuống nỗi thấp thỏm trong lòng, hít một hơi hỏi lại: "Đả thiết hoa này, thật sự có thể phù hộ người bình an trôi chảy sao?"

Sư phụ cười vui vẻ, "Đương nhiên rồi, xem đả thiết hoa đảm bảo phúc thuận bình an."

"Vậy thì tốt rồi." Vụ Nguyệt mím môi mỉm cười gật đầu.

Vụ Nguyệt bắt đầu ngóng trông ngày sinh thần của Tạ Vụ Hành mau đến, mà tới gần ngày đó, toàn bộ kinh thành tựa như có chuyện lớn long trời lở đất, mấy ngày liền trời mưa to không dứt.

Vụ Nguyệt nhìn cơn mưa rào ngoài cửa, từ đêm qua, mưa to mãi chưa ngừng, phảng phất chẳng mấy mà sẽ lụt lội khắp nơi.

"Ầm vang-----" Tiếng sấm vang trời nện xuống khiến cả người nàng giật mình run lên.

Từ ngoài sân một bóng người vội vàng chạy vào, là Lan ma ma, cái dù trong tay bà bị gió mưa thổi lật sang một bên, lộ ra gương mặt ướt sũng không biết là vì nước mưa hay mồ hôi.

Mà theo sát bà là Thuận Ý dáng vẻ như muốn ngăn cản, nhưng lại không ngăn được.

Trong lòng Vụ Nguyệt bất chợt dâng lên nỗi bất an vô hình, nàng bước nhanh ra ngoài, "Ma ma, chuyện gì, sao lại sốt ruột như vậy?"

Lan ma ma gập cái dù trong tay lại, tay bà lạnh lẽo nắm tay Vụ Nguyệt, thanh âm như bị nước mưa rửa qua yếu ớt mơ hồ.

"Tin cấp báo truyền về cung, Tiêu Phái viết hịch văn tế Thiên địa, nói gian thần mưu nghịch, hoạ loạn triều cương, hắn giương cờ hiệu khởi binh ở Cẩn Châu..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.