Xe ngựa phi vào bóng đêm, một đường chạy thẳng về phía trấn Thiện Thuỷ, tốc độ không quá nhanh nhưng vẫn tách một khoảng với hộ vệ phía sau.
Ai mà có thính giác tốt, nhất định có thể nghe thấy tiếng ngân nga xen lẫn tiếng khóc mơ hồ từ trong xe truyền ra, chỉ là chưa kịp định hình thì đã nhanh chóng bị gió đêm thổi bay.
Chỉ có người đang đánh xe, Trọng Cửu là nghe không xót chữ nào.
"Tạ Vụ Hành... chàng... vô liêm sỉ... ô... tên thái giám đáng chết...!"
Tiếng nói yếu ớt run rẩy lại một lần nữa xuyên qua tấm mành xe truyền ra, Trọng Cửu vô cảm, thần sắc hắn cố duy trì vẻ trấn định nhưng bàn tay cầm dây cương rõ ràng cứng đờ.
So với vẻ tĩnh mịch của bóng đêm trong rừng, cách một tấm vách, thùng xe chỉ rộng một tấc vuông nhiễm đầy không khí mỹ miều dính dớp.
Vụ Nguyệt được Tạ Vụ Hành dịu dàng ôm vào lòng, giờ phút này nàng run rẩy, hai má trắng nhuộm hồng, mồ hôi chảy ròng ròng, mái tóc đen dài vốn được buộc đơn giản nay đã tuột ra, từng lọn chật vật dán lên khuôn mặt thấm mồ hôi của nàng, hai con mắt hồng hào lã chã chực khóc, đồng tử nàng tan rã không thể tập trung.
Mà cái dây lụa vốn dùng để buộc tóc nay lại cuốn thành từng vòng trên cổ tay, nàng có muốn giãy dụa cũng không được, chỉ có thể gắng sức siết chặt tay áo Tạ Vụ Hành, như muốn ngăn cản động tác của hắn.
Đáng tiếc sức lực của nàng không đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoan-chi-dong/3688339/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.