Chương trước
Chương sau
Trước mắt Vụ Nguyệt là làn sương mờ, giờ phút này nàng còn thấy may mắn vì không nhìn rõ ràng, nhưng Tạ Vụ Hành lại tàn nhẫn đưa tay lau đi toàn bộ nước nơi khoé mắt nàng, muốn nàng nhìn thật kĩ.

Nội khố bị hắn thô bạo xé bỏ, nhìn qua gương nàng giống như một đoá hoa kiều diễm bị hắn tàn ác vây nhốt trong lồng ngực.

Tạ Vụ Hành nheo mắt nhìn theo, thật đẹp...

Váy hoa tầng tầng lớp lớp không ngăn trở được cái gì, cố tình còn vương lại trên thân thể nhỏ yếu lả lướt của tiểu công chúa, người nàng mềm nhũn như không xương, dù muốn trốn cũng không còn sức lực, ngược lại càng cố tránh thì lại càng vùi sâu hơn vào ngực hắn. Những chỗ da thịt trắng như tuyết lộ ra ngoài giờ đều nhiễm hồng, ửng đỏ như nhỏ máu, giữa hai chân nàng bị thứ dựng đứng kia chống lên, đôi bên không ngừng run rẩy, tràn ra mật ngọt ướt át.

Nàng giống như tiên tử thánh khiết bị kéo xuống từ đám mây rồi nhấn chìm vào bể dục vọng.

Tạ Vụ Hành chớp động con người đã nhuốm lên từng ngọn lửa.

Tiểu công chúa dùng một đôi mắt ngập nước nhìn hắn tựa như đang cầu xin hắn tha cho nàng, đáng thương đến mức khiến người khác động lòng nhưng hắn thì lại càng độc ác hơn.

Bởi lẽ nhìn sự tinh khiết thanh thuần bị nhiễm bẩn, mới có thể đem lại kích thích vô hạn, khiến hắn đáng mất lý trí.

"Công chúa có nhìn thấy không..." Tạ Vụ Hành qua gương muốn bắt lấy ánh nhìn của nàng.

Hắn muốn nàng cùng hắn xem một màn nghiệp chướng nặng nề, cảm giác xấu hổ cùng tội lỗi bao trùm khiến Vụ Nguyệt hít thở không thông.

Tạ Vụ Hành hơi cúi đầu, cằm hắn dán lên mặt nàng, nước mắt cùng mồ hôi hai người hoà vào nhau, gương mặt tuyệt mỹ nhuốm đầy dục vọng, cả người không còn dáng vẻ nhã nhặn, lớp vỏ nguỵ trang được gỡ bỏ, chỉ có thể để bản năng nguyên thuỷ chi phối.

Không chỉ mình hắn, mà hắn còn muốn lôi kéo Vụ Nguyệt cùng trầm luân.

Nàng giống như mọi lần trước, quanh thân đều bị hơi thở của hắn bao bọc, tim của hắn đập mạnh đến nỗi chấn động cả huyết mạch toàn thân nàng, cường thế ép nàng phải hoà cùng một nhịp đập với hắn, giống như hắn nói, tuy hai mà một.

Vụ Nguyệt gian nan lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo khẩn cầu: "Không thể... chúng ta... là huynh muội..."

"Không thể cái gì." Tạ Vụ Hành biết nhưng cố hỏi, nghiêng đầu nhìn đôi mắt kinh hoảng của Vụ Nguyệt, hắn biết tiểu công chúa sắp bị ép đến cực hạn nhưng vẫn không bỏ qua.

"Ca ca đâu có ép buộc muội." Tạ Vụ Hành vừa nói vừa buông lỏng bàn tay đặt ở thắt lưng Vụ Nguyệt ra, chỉ là tay còn lại của hắn vẫn nắm lấy "thứ" của mình đặt ở "miệng bầu rượu" của nàng, nơi lung linh của nàng giống như cái miệng nhỏ bị trêu chọc không ngừng khép mở như mời gọi.

"Nếu đã không muốn sao còn không né đi, làm gì có muội muội nào sẽ bị ca ca đưa đẩy như này chứ." Hắn cố ý làm thật chậm, chậm đến mức Vụ Nguyệt cảm thấy rất rõ ràng.

"Cho nên chúng ta giống nhau, cùng ca ca ở một chỗ, được không?" Giọng Tạ Vụ Hành khàn khàn mê đắm, hắn thành kính hôn lên mặt Vụ Nguyệt, lời nói điên cuồng lại giống như khẩn cầu, "Không thể tách xa, không thể có người khác, vô luận là chuyện gì, dù là huynh muội, cũng muốn như thế này, nàng xem, chúng ta phù hợp biết bao..."

"Bầu rượu" của nàng nhìn có vẻ yếu ớt vậy mà không bị hắn làm vỡ nát, gắt gao bao bọc lấy vật cứng rắn của hắn, câu hồn đoạt phách.

Con ngươi Vụ Nguyệt đỏ bừng, bị một màn trước mặt kích thích đến mức không thể hô hấp, nàng cật lực thở dốc, môi lưỡi đỏ hồng, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng níu kéo mảnh vải mỏng manh còn sót lại trên người.

Tạ Vụ Hành càng nói càng làm nàng thấy tuyệt vọng, nước mắt ròng ròng không ngừng lắc đầu, ý đồ dù có rơi vào vực sâu vạn trượng cũng phải cố gắng giãy dụa chống cự.

Nhưng nàng trốn không thoát, Vụ Nguyệt tận mắt nhìn thấy nơi mỏng manh đáng thương của mình bị hắn ngoan cố xỏ xuyên qua, ánh mắt nàng dần bị dục vọng làm ran rã lý trí.

Hô hấp của Vụ Nguyệt càng  ngày càng gian nan, trốn không được, nhưng tia lý trí cuối cùng vẫn đè ép nàng trong cơn sợ hãi tuyệt vọng.

Nàng cho rằng chính mình không khống chế được bản thân, lúc trước còn nói lời quyết tuyệt như thế, nàng nghĩ dù khó chịu thế nào vẫn nhịn được nhưng lúc này, hết thảy đều bị chọc thủng, nàng cùng ca ca mình chìm vào trầm luân.

Vụ Nguyệt nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn của Tạ Vụ Hành.

Giống như cam chịu, mặc kệ phải trả giá thế nào, hành động của nàng khiến Tạ Vụ Hành thoáng nhíu mày.

Lưỡi hắn duỗi ra công thành đoạt đất trong miệng nàng, tiểu công chúa rốt cuộc cũng chịu cùng hắn hoà hợp, máu cả người hắn như nóng lên, mừng như điên tuỳ ý chiếm hữu, mãi cho đến khi hắn nếm được vị của máu mới vội vàng dừng lại.

"Tạ Vụ Hành... chúng ta... chúng ta... sẽ không xong đâu... nhất định sẽ bị trời phạt." Vụ Nguyệt oán giận cắn môi hắn đến bật máu, vừa khóc vừa run.

Vụ Nguyệt dùng lực rất mạnh, Tạ Vụ Hành chẳng mấy mà nếm được mùi máu nồng đậm giữa môi răng, hắn nhíu mày: "Sẽ không, dù có phạt cũng chỉ trừng phạt trên người ta!"

Vụ Nguyệt không nghe hắn nói, khóc đến mức không thở nổi, nàng tự cắn môi mình, toàn thân nàng run rẩy: "Ta cũng trốn không thoát... nhất định trốn không thoát..."

Tạ Vụ Hành thấy nàng tự trách cùng áy náy, ngang ngược cùng dục vọng trong mắt hắn đều rút lui hết, cuống quít ôm mặt nàng lên, để nàng nhìn mình: "Không phải... không phải huynh muội..."

Tạ Vụ Hành thấy mình nói thế nào nàng cũng không nghe, không còn dáng vẻ thản nhiên ung dung như trước nữa, một tay vội ôm lấy người, đặt nàng ngồi yên ổn trên bàn, nghiêm túc nói: "Thật sự không phải là huynh muội."

Ánh mắt Vụ Nguyệt trống rỗng không còn ánh sáng, chỉ có nước mắt không ngừng rơi, "Vốn dĩ chúng ta làm chuyện như vậy... là sai... là ta cho rằng có thể... kịp thời sửa sai... nhưng sai là sai... nhất định sẽ bị trừng phạt..."

Tạ Vụ Hành hoảng sợ rồi, ở trong lòng thoá mạ chính mình, hắn đúng là lòng tham không đáy, tự mình điên còn chưa đủ, tiểu công chúa ngoan như vậy, tốt đẹp như vậy, sao có thể buộc nàng cùng hắn điên.

Tạ Vụ Hành đau lòng không thôi, cúi người chậm rãi hôn từng giọt nước mắt nàng, "Chúng ta quả thật không phải huynh muội, là ta vô liêm sỉ nói lung tung, Công chúa là do mẫu thân sinh ra, ta không phải."

Vụ Nguyệt ngẩn người, giọng nói của hắn dâng lên một ít mong chờ trong lòng nàng.

Nhưng nàng nhanh chóng nghĩ ra điều gì, đẩy mạnh Tạ Vụ Hành ra, sau đó qua loa cởi áo hắn, sau đó lại cởi nốt áo trên người mình, xoay người nhìn vào trong gương, gương đồng chiếu lên hình ảnh hai người, ở cùng một vị trí trên eo, rõ ràng có một dấu vết trông y hệt nhau.

Vụ Nguyệt nghĩ hắn chỉ đang dỗ dành mình, lắc đầu chua xót cười, giận dữ hét lên: "Ngươi đừng có mà lừa ta! Ta nghe thấy cả rồi, còn có vết bớt này nữa!"

Tạ Vụ Hành xoay người nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, dùng trán tựa vào trán nàng, "Công chúa chỉ nghe được một nửa."

Hắn kỳ thật không muốn nói cho nàng biết, hắn sợ tiểu công chúa biết, mạng của nàng là dùng để đổi mạng của hắn, sẽ đau khổ.

Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng nói: "Ta kể cho Công chúa nghe."

Tạ Vụ Hành không giấu diếm nữa, đem mọi chuyện kể ra.

Chỉ là sửa lại một chút lời của Lan ma ma lúc trước, là Tạ phu nhân đột nhiên trở dạ, Tạ phu nhân sợ nàng là nữ nhi đào thoát khổ sở không chịu được, lại thêm Ninh quý phi cần một Công chúa để qua mắt, vậy nên hai người mới đổi con.

"Cho nên, chúng ta không phải là huynh muội, bớt là vì lúc Thái y đưa ta xuất cung đã có người nhìn thấy, vạn nhất để lộ thì sẽ là hoạ sát thân, lại cần có dấu hiệu để sau này nhận lại nhau, vì thế Ninh quý phi đã tạo ra một vết tương tự trên người nàng."

Tạ Vụ Hành nói xong, hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc lâu, hắn nâng gò má nàng, thanh âm dịu dàng trân trọng, "Mẫu thân chưa từng quên đi nàng, từ đầu đến khi qua đời vẫn luôn nhớ tới nàng,'

Vụ Nguyệt cũng chưa từng ngờ được, nhìn qua chỉ là một vết bớt bình thường nhưng lại là dùng máu tươi, dùng mạng của cha mẹ, của gia tộc bọn họ bảo vệ, hy sinh vì để bọn họ được an toàn.

Vụ Nguyệt khiếp sợ, hồi lâu sau mới tiếp nhận được từng lời Tạ Vụ Hành nói.

Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, vẫn không dám tin hỏi lại: "Cho nên, chàng mới là con của Mẫu phi."

"Phải." Tạ Vụ Hành gật đầu, hắn thà là không phải.

"Còn mẫu thân, vì thần trí không tỉnh táo nên mới tưởng lầm chàng có một muội muội." Vụ Nguyệt từng câu từng chữ nói xong, nàng thở ra một hơi, sau đó nghiêm túc hỏi: "Chàng không gạt ta chứ?"

Tạ Vụ Hành nói, "Nếu Công chúa không tin, có thể gọi Lan ma ma vào đây, hỏi bà ý."

"Chúng ta không phải huynh muội?" Vụ Nguyệt nhìn Tạ Vụ Hành chăm chú, đến tận khi hắn gật đầu, mới thút thít nói: "Vậy... sao chàng còn không mau ôm ta..."

Tạ Vụ Hành sao có thể do dự, lập tức duỗi tay ôm chầm lấy nàng, ngay khoảnh khắc đó Vụ Nguyệt dựa vào vai hắn cắn một cái thật mạnh rồi oà lên khóc, nước mắt như vỡ đê chảy rào rạt.

Hắn biết nàng hiểu lầm, còn hù doạ nàng như vậy!

Nàng thật sự cho rằng... bọn họ sẽ vạn kiếp bất phục.

Vụ Nguyệt dùng lực cắn rất mạnh, đem tất cả sợ hãi cùng uỷ khuất đều phát tiết ra, thẳng đến khi hắn chảy máu mới dừng lại, chậm rãi thả lỏng nhưng vẫn không buông hắn ra.

"Sao chàng lại làm ta sợ đến vậy!" Vụ Nguyệt gục đầu vào vai hắn, lông mi ướt sũng nước mắt, khóc khàn cả giọng tủi thân vô cùng.

Khi nàng nói chuyện, hàm răng nhọn cọ qua da thịt ở bả vai Tạ Vụ Hành, không đau mà chỉ ngứa, kích thích thần kinh hắn, vừa rồi tiểu công chúa khóc đáng thương như vậy.

Tạ Vụ Hành tặc lưỡi: "Sao Công chúa lại nghĩ ta chỉ hù doạ."

Vụ Nguyệt vẫn chưa ngừng khóc, lông mi nàng chớp chớp, ánh mắt lộ vẻ mê man, nhất thời không phản ứng kịp ý tứ trong lời hắn.

"Dù phải hay không phải, đều không thay đổi được việc Công chúa chỉ có thể thuộc về ta." Tạ Vụ Hành khẽ khàng vuốt tóc nàng, mắt hắn sâu thẳm liếc vào gương đồng, ở eo nàng chính xác tìm được vị trí vết bớt hồng nhạt kia, trong mắt là tình cảm cùng sự mê đắm quyến luyến không thèm che giấu.

Trái tim kích động của Vụ Nguyệt một lần nữa run lên, cho dù là huynh muội, hắn vẫn muốn cùng nàng, Vụ Nguyệt còn tưởng hắn vì an ủi mình nên mới cố ý nói thế, doạ nàng một lần chưa đủ còn muốn doạ tiếp lần hai.

Nhưng nàng biết là không phải, từ đầu hắn phát hiện vết bớt trên eo nàng liền đã hoài nghi, hắn không hề có ý định sẽ chấm dứt chuyện này, mà là đâm lao thì phải theo lao.

Có lẽ vừa rồi quá kích động, Vụ Nguyệt hoảng sợ, còn bây giờ trong lòng đã biết kết quả, nàng không còn thấy sợ như trước nữa. Những lời điên cuồng của hắn khiến hô hấp nàng cứng lại, nước mắt vẫn chưa ngừng, chảy dọc theo bả vai hắn. Nàng đưa mắt nhìn xuống, mơ hồ nhìn thấy vết bớt trên eo hắn, hô hấp dần bình tĩnh lại.

Hoá ra, từ lúc sinh ra, bọn họ đã được định sẵn sẽ dây dưa cùng một chỗ.

Ánh nến mờ ảo bao phủ hai người, bọn họ đều cùng nhìn vào vết bớt trên eo đối phương, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, đây cũng là dấu vết thể hiện quan hệ không thể tách rời của bọn họ.

Một chân của Vụ Nguyệt rũ xuống bên mép bàn không dấu hiệu bị Tạ Vụ Hành nắm lấy đẩy lên trên, nàng giật mình kêu lên thành tiếng, cả người mất thăng bằng ngửa ra đằng sau, lưng dán lên lên gương đồng lạnh lẽo, cảm giác lạnh thấu xương thấm qua lưng khiến nàng vội muốn trốn đi.

Nhưng vừa động, thân hình cao lớn của Tạ Vụ Hành đã đổ xuống như một toà núi lớn, hắn trông cực kì nguy hiểm, lửa nóng ở đáy mắt như bùng lên từ đám tro tàn, tuy có chút đáng tiếc khi bọn họ không phải huynh muội, nhưng như vậy cũng tốt, vẫn có thể nếm được hết ngon ngọt của nhau.

Vụ Nguyệt không kịp phản ứng, bị Tạ Vụ Hành ôm lấy eo đồng thời cằm nàng cũng bị hắn giữ chặt, môi hắn lập tức áp lên quấn lấy lưỡi nàng, xen lẫn mùi máu tươi thoang thoảng.

Tạ Vụ Hành tự mình cắn nát môi mình, đem máu tràn vào giữa môi răng Vụ Nguyệt...

Chương này ngắn ghê, quả n9 này điên thật không đùa :))))))) muốn bế bé Nguyệt về...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.