Nguyên Võ đế ở lại không bao lâu, Cao Toàn Chiếu đã đi từ ngoài vào, ghé vào tai hắn thấp giọng nói mấy câu.
Nguyên Võ đế nghe xong, gật đầu nhìn về phía Vụ Nguyệt, "Ngày khác trẫm lại đến thăm con."
Vụ Nguyệt ngoang ngoãn đáp, "Nhi thần tiễn Phụ hoàng."
Nàng cùng Nguyên Võ đế vừa vòng qua khúc quanh hành lang thì đã thấy ở đầu bên kia Lan ma ma đang lôi kéo Vân Hề Nhu.
Thần sắc Vụ Nguyệt thay đổi, sao Vân nương nương lại đến đây.
Vân Hề Nhu nhìn thấy Nguyên Võ đế, ánh mắt vốn đang mơ màng bỗng chốc sáng bừng lên, trong mắt vốn là thần thái ngơ ngẩn bất chợt thanh tỉnh, bà thoát khỏi tay Lan ma ma chạy về phía bên này.
"Hoàng thượng!"
Nguyên Võ đế nhăn mày, hiển nhiên không thể nhận ra dung mạo đã sớm bị năm tháng phí hoài trước mặt, hiện tại chỉ còn là một nữ nhân luống tuổi si ngốc tiều tuỵ.
Cao Toàn Chiếu vội sải bước lên trước ngăn trở, đồng thời lên tiếng quát gọi cấm quân bên ngoài Chiếu Nguyệt lâu, "Người đâu mau đến đây!"
Vụ Nguyệt vội vàng bước lên từ sau lưng Nguyên Võ đế, vừa che chở Vân Hề Nhu vừa gấp gáp nói, "Vân nương nương cũng không phải cố ý muốn va chạm Phụ hoàng, chỉ là biết Phụ hoàng đến nhất thời vui vẻ quá mức nên mới thất lễ."
Vụ Nguyệt lo sợ Nguyên Võ đế tức giận, khẩn cầu: "Thỉnh Phụ hoàng đừng trách tội."
Ánh mắt cầu xin sự thương xót, dáng người mảnh mai mềm mại, là những điều Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoan-chi-dong/3618501/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.