Không khí trong điện ngưng trệ.
Trần Linh trầm mặc một lát xong nói tiếp, cảm xúc không thích hợp đã hoàn toàn bị giấu đi: "Ý vi thần là, thủ lăng không phải là chuyện nhỏ, Thái tử phi nhất định phải suy xét kĩ càng."
Vụ Nguyệt gạt bỏ hoài nghi sang một bên, liên tục nói: "Đúng vậy đó."
Cố Ý Uyển nhìn Vụ Nguyệt khẽ cong môi, dứt khoát mặc kệ Trần Linh: "Trần thái y nếu không còn chuyện gì khác thì trở về đi.:
Trần Linh không đáp chỉ mím môi, một lát sau hắn cười, buông hòm thuốc đeo trên vai xuống, "Thần còn chưa xem bệnh cho Thái tử phi."
Cố Ý Uyển quay đầu nhíu mày nhìn hắn, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ sắc bén.
Trần Linh làm như không nhìn thấy, từ trong hòm lấy cái ra cái gối bắt mạch nhỏ, ý bảo nàng đặt tay lên.
Cố Ý Uyển tức giận cắn chặt răng, nếu không phải còn ngại Vụ Nguyệt đang ở đây, nàng ấy nhất định sẽ đánh đuổi hắn ra ngoài.
Đối mắt với ánh mặt trông ngóng của Vụ Nguyệt, Cố Ý Uyển nhẫn nại đặt cỏ tay lên gối bắt mạch.
Trần Linh nhẹ nhàng đặt ngón tay lên, "Thân thể Thái tử phi suy yếu, đi Hoàng lăng sẽ chỉ làm bệnh tình nặng thêm."
Cố Ý Uyển hít một hơi: "Không phiền Trần thái y bận tâm."
"Vi thần là thầy thuốc, Thái tử phi là người bệnh, không thể không bận tâm." Trần Linh cụp mi nói, "Chỉ cần bệnh của Thái tử tốt lên, vi thần sẽ không đến nữa."
Cố Ý Uyển nhíu mày, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoan-chi-dong/3563003/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.