Chương trước
Chương sau
Không khí trong điện ngưng trệ.

Trần Linh trầm mặc một lát xong nói tiếp, cảm xúc không thích hợp đã hoàn toàn bị giấu đi: "Ý vi thần là, thủ lăng không phải là chuyện nhỏ, Thái tử phi nhất định phải suy xét kĩ càng."

Vụ Nguyệt gạt bỏ hoài nghi sang một bên, liên tục nói: "Đúng vậy đó."

Cố Ý Uyển nhìn Vụ Nguyệt khẽ cong môi, dứt khoát mặc kệ Trần Linh: "Trần thái y nếu không còn chuyện gì khác thì trở về đi.:

Trần Linh không đáp chỉ mím môi, một lát sau hắn cười, buông hòm thuốc đeo trên vai xuống, "Thần còn chưa xem bệnh cho Thái tử phi."

Cố Ý Uyển quay đầu nhíu mày nhìn hắn, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ sắc bén.

Trần Linh làm như không nhìn thấy, từ trong hòm lấy cái ra cái gối bắt mạch nhỏ, ý bảo nàng đặt tay lên.

Cố Ý Uyển tức giận cắn chặt răng, nếu không phải còn ngại Vụ Nguyệt đang ở đây, nàng ấy nhất định sẽ đánh đuổi hắn ra ngoài.

Đối mắt với ánh mặt trông ngóng của Vụ Nguyệt, Cố Ý Uyển nhẫn nại đặt cỏ tay lên gối bắt mạch.

Trần Linh nhẹ nhàng đặt ngón tay lên, "Thân thể Thái tử phi suy yếu, đi Hoàng lăng sẽ chỉ làm bệnh tình nặng thêm."

Cố Ý Uyển hít một hơi: "Không phiền Trần thái y bận tâm."

"Vi thần là thầy thuốc, Thái tử phi là người bệnh, không thể không bận tâm." Trần Linh cụp mi nói, "Chỉ cần bệnh của Thái tử tốt lên, vi thần sẽ không đến nữa."

Cố Ý Uyển nhíu mày, nghĩ hắn vẫn luôn thăm bệnh cho nàng, bình tĩnh lại không nói gì nữa.

Trần Linh hơi lộ cảm xúc, ngước mắt nhìn Cố Ý Uyển: "Ngày mai, thần sẽ thỉnh Lục Viện chính đến xem bệnh cho Thái tử phi lần nữa."

Hắn mím chặt môi như đã buông tay, nói: "Như vậy là được rồi."

Thanh âm nhẹ nhàng lộ vẻ cô đơn.

Trong ánh mắt Cố Ý Uyển như có gì đó thay đổi, nhưng nàng nhanh chóng hoàn hồn, liếc nhìn Vụ Nguyệt một cái, lạnh giọng hỏi Trần thái y: "Trần thái y chẩn xong chưa?"

Trần Linh trầm mặc rời ngón tay mình ra, đi sang một bên kê đơn thuốc.

Vụ Nguyệt nhìn như không có việc gì, nhưng con mắt dưới hàng lông mi nhanh chóng loé lên tia sáng kì lạ, bàn tay nàng nắm chặt đến mức đầu ngón tay lộ vẻ trắng bệch.

Nàng hình như đã biết được điều gì đó không nên biết, Trần thái y... không lẽ hắn...

Không lẽ hắn... hắn không nên như vậy... không lẽ là... hắn thích Hoàng tẩu... Hô hấp Vụ Nguyệt như ngưng đọng một lúc.

Nghĩ đến lần trước tình cờ gặp, hắn cố ý giải thích rõ không có quan hệ gì với nữ tử kia, ánh mắt còn không ngừng nhìn về phía Hoàng tẩu...

Vừa rồi trong lời nói còn có ý tứ, giống như Hoàng tẩu đi thủ lăng là để tránh hắn...

Nhưng lại có chỗ nào không đúng, Vụ Nguyệt nhíu mày. Nếu Hoàng tẩu thật sự không muốn gặp hắn thì hạ lệnh không cho hắn vào Nghi Ninh cung là được, hà tất phải trốn đến Hoàng lăng.

Vụ Nguyệt nghĩ ngợi rất nhiều, trong lúc đó Trần Linh đã viết xong phương thuốc, khom người cáo lui.

Nàng cùng Trần Linh tiếp xúc không lâu nhưng cũng tính là quen biết, hắn luôn cho nàng cảm giác là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, còn rất biết tiến lùi.

Đây là lần đầu tiên Vụ Nguyệt nhìn thấy hắn lộ cảm xúc thật ra ngoài mặt.

Nhìn bóng lưng Trần Linh rời đi, kết hợp cùng đủ loại suy đoán, Vụ Nguyệt càng thêm chắc chắn trong lòng.

Vậy còn Hoàng tẩu? Nàng quay đầu nhìn Cố Ý Uyển.

Lời nói vừa rồi của Trần Linh khiến Cố Ý Uyển càng kiên định quyết tâm muốn đi, nàng ấy nhìn Vụ Nguyệt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Muội đừng khuyên ta nữa, ta đã quyết định sẽ đi Hoàng lăng vì Điện hạ."

"Thái tử đã không còn, Hoàng tẩu nên nhìn về phía trước mới phải, đừng sa vào ưu tư trong lòng nữa." Vụ Nguyệt biết không nên miễn cường nàng ấy, cũng biết lời này là đại nghịch bất đạo nhưng kia là Hoàng lăng, một khi đi thì sẽ khó trở về, Hoàng tẩu còn trẻ như vậy.

Cố Ý Uyển chua xót cười, ánh mắt trống rỗng: "Nhân sinh của ta chính là như vậy."

Ba chữ Thái tử phi này khiến nàng không còn cơ hội nhìn về phía trước nữa rồi, bất luận là vì mặt mũi Cố gia hay Hooàng gia, cả đời này của nàng đều phải thủ tiết.

Kỳ thật cũng không có gì, nàng là nữ nhi Cố gia, đây là trách nhiệm cũng là số mệnh của nàng, vậy nàng nhận mệnh là được rồi.

Nhưng hiện tại, từng bước nàng đi đã không còn do chính mình nữa rồi, chỉ cần sai một bước sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Những lời này Cố Ý Uyển không nói ra nhưng Vụ Nguyệt lại hiểu rõ.

Hoàng tẩu trốn tránh Trần Linh, bởi lẽ nàng không có lựa chọn, cũng không được phép có lựa chọn.

Giống như đồng cảm với vận mệnh của Cố Ý Uyển, trong lòng Vụ Nguyệt nặng nề đến mức không thở nổi, nàng cũng không biết phải khuyên như thế nào nữa.

Nàng nắm chặt tay Cố Ý Uyển như không muốn buông ra: "Hoàng tẩu... đi chậm một chút có được không..."

Cố Ý Uyển khẽ lắc đầu: "Chỉ sợ không thể chậm."

Trễ nữa nàng sẽ không đi được.

Vụ Nguyệt không biết vì sao Hoàng tẩu lại sốt ruột muốn rời đi, giống như không đi thì sẽ không kịp nữa.

Trần Linh đã nói sẽ không đến nữa, Vụ Nguyệt cảm giác như nàng bỏ sót điều gì đó, trừ phi Hoàng tẩu không phải muốn trốn Trần Linh.

Trong đầu nàng bất chợt hiện lên một cái tên, Tiêu Phái.

Hắn rời đi kinh thành quá lâu nên nàng suýt nữa thì quên mất hắn.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Vụ Nguyệt không biết Cố Ý Uyển cùng Tiêu Phái có khúc mắc gì, nhưng sự tình ở Đông Cung mà nàng ngoài ý muốn nghe được kia thì có lẽ khúc mắc không hề nhỏ.

Hoàng tẩu hiển nhiên không nguyện ý, mà hoàn toàn thống khổ. Nhất định là Tam hoàng tử bức bách tẩu.

Vụ Nguyệt giận dữ cắn chặt răng.

Nhưng cẩn thân suy nghĩ lại lời Cố Ý Uyển nói lần đấy, nàng nói, vốn có thể ngăn Thái tử gặp chuyện nhưng lại không làm.

Tiểu công chúa thoáng nhíu mày, như vậy có nghĩa là, tẩu ấy lựa chọn Tam hoàng tử.

Chẳng lẽ, người chân chính trong lòng tẩu ấy là Tam hoàng tử.

Vụ Nguyệt cảm thấy nàng không thể nghĩ thêm được gì nữa. Nàng càng nghiêm túc nghĩ càng thấy rối rắm, một miếng điểm tâm được đưa tới bên môi, Vụ Nguyệt theo bản năng nhẹ nhàng cắn.

Điểm tâm thơm ngọt cũng không thể khiến nỗi lòng hỗn độn của nàng bình tĩnh lại chút nào.

Nhưng nếu như là thật, nàng liền hiểu được tại sao Hoàng tẩu lại đau khổ, một người là Thái tử phi, một người là Hoàng tử, loại quan hệ này hiển nhiên không thể lộ ra ngoài ánh sáng, còn có thể liên luỵ đến Tiên thái tử, mộy khi lộ ra, chính là vạn kiếp bất phục.

Vụ Nguyệt chìm trong suy nghĩa của mình, bản thân đã ăn hết miếng điểm tâm từ lúc nào cũng không biết, mà lúc này nàng đang cắn lên ngón tay của người đút điểm tâm.

Nghĩ đến Cố Ý Uyển không còn cách nào phải đi Hoàng lăng, từ bình minh chờ đến hoàng hôn, hoàng hôn rồi lại mong bình minh, ngày qua ngày cô quạnh, Vụ Nguyệt liền tức giận đến ngứa cả răng.

Chi bằng thích Trần Linh, nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ rất để ý Hoàng tẩu, nếu không phải vướng thân phận Thái tử phi, hai người không chừng có thể ở bên nhau.

Tạ Vụ Hành nhìn ngón tay của mình bị tiểu công chúa ngậm lại, hàm răng trắng mịn của nàng còn cắn hắn như có như không, thỉnh thoảng còn bị đầu lưỡi nàng quét qua, cảm giác rất hưởng thụ.

Nhưng hơn cả cảm giác thoải mái, Tạ Vụ Hành lại muốn biết, tiểu công chúa tập trung như vậy là đang nghĩ cái gì.

Ngay lúc nàng dùng cái lưỡi mềm ẩm ướt quét qua lần nữa, ngón tay Tạ Vụ Hành lập tức cử động, tựa như đang tìm tòi đè đầu lưỡi nàng lại, "Công chúa nghĩ gì mà chuyên chú như vậy, ngay cả ta cũng cắn."

Vụ Nguyệt đang nghĩ thình lình nghe thấy Tạ Vụ Hành hỏi, buột miệng nói tên Trần Linh ra, nhưng bởi vì đang ngậm ngón tay hắn nên không quá rõ ràng.

Thế nhưng Tạ Vụ Hành lại nghe rất rõ.

Tiểu công chúa nhẹ giọng thì thầm, không phải tên của hắn.

Trần Linh? Tên thái y kia?

Con ngươi đen láy của Tạ Vụ Hành co lại, đồng thời tay hắn cũng dùng sức nhiều sức hơn làm đầu lưỡi Vụ Nguyệt run lên, "Công chúa nói lại lần nữa, nghĩ đến ai?"

Vụ Nguyệt hồi phục tinh thần, nhưng đầu lưỡi nàng vẫn bị ngón tay hắn đè xuống sao có thể nói được, chỉ có thể lẩm bẩm đẩy tay Tạ Vụ Hành ra.

Tạ Vụ Hành buông ra, tiểu công chúa vội khép môi lại, sợi chỉ bạc kéo ra từ cánh môi cũng thuận đường rơi xuống.

Ánh mắt lơ đãng lướt qua vành tai phiếm hồng của tiểu công chúa, sự không vui trong lòng mới giảm một chút.

Vụ Nguyệt muốn nói nhưng mở miệng lại phát hiện không biết nói như nào, việc này thật sự quá phức tạp.

Hơn nữa đều chỉ là suy đoán của nàng, vạn nhất là hiểu nhầm vậy thì không xong rồi.

Tạ Vụ Hành không cần nhìn kỹ cũng thấy rõ sự rối rắm trong mắt Vụ Nguyệt, lại còn muốn gạt hắn.

Vụ Nguyệt nghĩ Tạ Vụ Hành không nghe thấy vừa rồi nàng nói gì, nuốt lời định nói vào bụng, giấu đi toàn bộ suy đoán của mình, chỉ nói: "Ta nghĩ chuyện Hoàng tẩu muốn đi thủ lăng vì Tiên Thái tử."

Thấy tiểu công chúa giả vờ, khoé môi Tạ Vụ Hành khẽ nhếch, hắn ung dung vân vê ngón tay ẩm ướt, "Công chúa không nỡ để Thái tử phi đi?"

Tạ Vụ Hành vốn cũng không định để Cố Ý Uyển rời cung, dù sao cũng là nhược điểm hiếm lắm mới có được, không thể lãng phí.

Thế nhưng Vụ Nguyệt lại lắc đầu, đúng là ngoài dự liệu của hắn.

"Công chúa có biết, thủ lăng không giống như trai giới trong chùa miếu." Tạ Vụ Hành nhìn Vụ Nguyệt.

Vụ Nguyệt đương nhiên biết, hiện tại Tiêu Phái sắp về kinh rồi, nếu hắn tiếp tục dây dưa, Hoàng tẩu trốn không thoát, nàng ấy còn bị thân phận Thái tử phi trói buộc, căn bản không có cách nào rời đi.

So với việc lo lắng đề phòng, không bằng rời đi trước.

Nàng nhất thời không biết nên nói như nào, thanh âm khó nhọc phun ra nuốt vào, "Hoàng tẩu không muốn chờ đợi ở trong cung."

Tạ Vụ Hành chậm rãi gật đầu, đây không phải lời nói thật.

Con ngươi thanh lãnh cười vô hại, "Vậy Công chúa nói Trần thái y, có liên quan gì?"

Vụ Nguyệt sửng sốt, hắn nghe thấy. Nàng lâm vào thế khó, nói cũng không được mà không nói cũng không được.

Ngay lúc còn đang do dự, Tạ Vụ Hành mở miệng trước.

"Công chúa cảm thấy không thể cùng nô tài nói chuyện này?" Tạ Vụ Hành gật đầu tự giễu, "Có lẽ Công chúa cảm thấy nô tài không đáng tin."

Hiện tại chỉ cần vừa nghe hắn nói hai chữ "nô tài" lỗ tai nàng liền không nhịn được mà nóng lên, tiểu công chúa không được tự nhiên sờ tai, nhỏ giọng giải thích: "Không phải..."

Nàng đương nhiên không phải không tin hắn, cũng không phải sợ hắn lộ chuyện này ra. Mà là chuyện này xử lý như nào cũng không ổn, chưa nói đến đây cũng chỉ là suy đoán của nàng, tuy rằng nàng có thể giải thích rõ nhưng vạn nhất đoán sai liền biến khéo thành vụng.

"Ừm," Tạ Vụ Hành khẽ đáp, đầu cũng gật nhẹ.

Thấy hắn như vậy, Vụ Nguyệt càng cảm thấy tim gan cồn cào khó chịu, "Tạ Vụ Hành..."

Vụ Nguyệt chớp mắt, kéo áo hắn, "Ta nói với chàng, nhưng chàng không được nói cho người khác."

Tạ Vụ Hành nhìn nàng, "Muốn ta thề không?"

Vụ Nguyệt xua tay, chần chừ rồi mới đến gần bên tai hắn nói, "Ta đoán... chỉ là suy đoán thôi..."

thấy Tạ Vụ Hành gật đầu, Vụ Nguyệt nói tiếp: "Ta đoán Trần Linh có ý với Hoàng tẩu, hình như là vì trốn hắn nên Hoàng tẩu mới thỉnh cầu được đi Hoàng lăng."

Vụ Nguyệt đem toàn bộ suy đoán về Trần Phái đổ hết lên đầu Trần Linh, dù sao như vậy cũng có thể nói là hắn đơn phương Hoàng tẩu, không liên luỵ quá nhiều.

Tạ Vụ Hành bình tĩnh nghe xong, vô cảm gật đầu.

Ngược lại, Vụ Nguyệt lại do dự nhìn hắn: "Chàng không có gì muốn nói sao?"

Tạ Vụ Hành từ chối cho ý kiến, nhưng chuyện này cũng khá mới mẻ lại thú vị, chỉ là nếu nói Thái tử phi muốn đi Hoàng lăng vì Trần linh thì đúng là khiến hắn muốn cười.

Nếu hắn đoán không sai, hơn phân nửa là biết Tiêu Phái trở về nên muốn tránh đi.

Nhưng mà nếu như tiểu công chúa không biết, thì cũng không cần vì chuyện này mà làm bẩn tai nàng.

Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Đây là chuyện riêng, liên luỵ lại lớn, nếu bị người ta bóng gió phát hiện..."

Tim Vụ Nguyệt trùng xuống, nàng chính là biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này nên mới không nói ra chuyện Tiêu Phái.

Tạ Vụ Hành vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng, "Ta chưa từng nghe thấy gì hết, Công chúa cũng chưa từng nói gì cả."

Vụ Nguyệt gật đầu, nàng thật sự cảm thấy Trần Linh là người tốt, như thế nào cũng tốt hơn Tiêu Phái.

Nàng thử thăm dò Tạ Vụ Hành: "Nếu Hoàng tẩu chỉ là nữ tử bình thường, có phải hay không sẽ có cơ hội bắt đầu lại lần nữa?"

Tạ Vụ Hành đối với chuyện người khác tốt hay xấu hắn không rảnh để ý, "Có lẽ vậy."

Vụ Nguyệt còn định nói tiếp, nhưng lại nghĩ đến Hoàng tẩu trên người nàng có biết bao nhiêu sự ràng buộc, cũng chưa chắc sẽ đồng ý làm theo những gì nàng nói.

Việc cấp bách trước mắt là phải rời xa Tiêu Phái, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp khác.

Vụ Nguyệt nghĩ như vậy lại không nhịn được than nhẹ, "Hoàng tẩu là người tốt, sao lại đáng thương như vậy cơ chứ."

Trước mắt nàng thình lình xuất hiện một bàn tay, thanh âm Tạ Vụ Hành từ đỉnh đầu rơi xuống, "Ta bị Công chúa cắn thành như vậy, cũng không thấy Công chúa bảo ta đáng thương."

Vụ Nguyệt nhìn ngón tay hắn thật sự có mấy dấu răng do nàng cắn ra, chột dạ mím môi: "Chàng cũng đáng thương."

Nói xong liền kề sát vào giúp hắn thổi.

Tạ Vụ Hành trầm ngâm không nói, giống như đang suy tính điều gì.

Hắn thật sự không có lòng thương hại với người khác, chỉ là tiểu công chúa lại rất để ý Cố Ý Uyển này.

Nếu không như vậy thì nàng ta chính là kế sách hàng đầu để kiềm chế Tiêu Phái.

Tạ Vụ Hành nhìn về phía đầu ngón tay đang được tiểu công chúa nhẹ nhàng thổi.

Thôi thì hắn không nhúng tay vào chuyện này nữa, xem như bỏ nước cờ này đi.

Chỉ là, Cố Ý Uyển có đi được hay không, thì còn phụ thuộc vào bản lĩnh của nàng ta...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.