Nàng nức nở nũng nịu khiến thanh âm tiểu công chúa mềm mại, mơ hồ nghe không rõ.
Nhất định là hắn nghe lầm rồi, là hắn vọng tưởng nên mới nghe lầm, tiểu công chúa sao có thể nói là nghĩ đến hắn.
Tạ Vụ Hành nắm đầu vai Vụ Nguyệt càng chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay nổ lên dữ tợn, tơ máu tràn đầy đôi mắt lạnh băng, cười tự giễu.
Nàng đã không dưới một lần không cần hắn, chỉ có hắn như chó điên cắn mãi không buông mà thôi.
Lệ khí lan tràn trong ngực, lại giống như chưa hết hy vọng, hèn mọn mong chờ, có lẽ hắn không nghe nhầm.
"Công chúa lặp lại một lần nữa." Thanh âm khàn khàn nhưng cực kì vững vàng.
Tạ Vụ Hành thậm chí không dám ngước lên quan sát thần sắc của nàng, sợ điều hắn luôn mong cầu biến mất quá nhanh.
Vụ Nguyệt uỷ khuất khóc nức nở, nói cũng nói rồi nàng không sợ nữa, một hơi tuôn trào: "Lúc ta xỏ lỗ tai là nhớ đến ngươi, biểu tỷ bảo ta ở chung với Lục đại nhân nhiều một chút, nhưng ta lại luôn nhớ đến ngươi..."
Bàn chân nhỏ dưới váy khẽ giậm, "Nhưng... tại sao ta lại nghĩ đến ngươi chứ..."
Nhớ thương một tên thái giám, nàng nhất định điên rồi, tim đập nhanh, khó thở, khẩn trương, tất cả những triệu chứng biểu tỷ nói nàng đều có, chẳng nhẽ nàng thật sự thích một tên thái giám.
Trong lòng Vụ Nguyệt phát lạnh, miệng cũng bẹp ra.
Nếu ma ma biết nhất định bị doạ ngất đi, nàng ăn nói với mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoan-chi-dong/3538672/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.