Qua canh ba, Tạ Vụ Hành tắt bớt nến trong tẩm điện của Vụ Nguyệt, nhỏ nhẹ đóng cửa đi về phía dãy nhà sau. 
Vài tiếng mèo kêu khe khẽ theo gió lọt vào tai hắn, Tạ Vụ Hành dừng bước, theo tiếng động nhìn về khoảng không tối tăm phía trước. 
hắn đi dọc theo đường mòn một đoạn không xa thì nhìn thấy ở dưới tán cây chính là con mèo trắng nhỏ đã gặp lúc ban ngày. 
Tạ Vụ Hành nhướng mày khẽ nói, "Không biết đường mà đi xa một chút, muốn chết đến vậy sao?" 
Con mèo nhỏ kêu lên như đáp lại, tiếng kêu này có chút suy yếu. 
Tạ Vụ Hành ngồi xổm trước mặt nó, "Có thể sống thì sống, không thể sống nữa thì chết, chỉ là đừng chạy đến đây, chướng mắt." 
Mèo trắng tưởng hắn có ý tốt liền lê chân chạy lại, cọ cọ vào người hắn, Tạ Vụ Hành lùi lại mấy bước. 
Hắn suy tư nghĩ ngợi một lát, xong liền kéo ống tay áo lên xem từng lớp băng trắng do tiểu công chúa buộc trên tay, nhìn xong mới nhặt hai nhánh cây khô dưới đất lên, cầm vào chân sau bị lệch của con mèo, không nói gì bẻ hai cái. Mèo trắng bị đau điên cuồng giãy dụa, đưa móng vuốt ra định cào hắn, Tạ Vụ Hành nhanh tay lẹ mắt tránh được. 
Tròng mắt đen nhánh, Tạ Vụ Hành cầm gáy con mèo, quát khẽ: "Ngoan chút nào!" 
Mèo trắng ngao ngao kêu, nó cũng cảm nhận được sự áp bức của người đối diện nên không dám giãy dụa nữa. 
Tạ Vụ Hành xé một mảnh vải nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoan-chi-dong/3463549/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.