Vụ Nguyệt đi đến bên cạnh Tạ Vụ Hành, nàng có chút tò mò đồ ăn hôm nay có món gì.
Tạ Vụ Hành mở hộp thức ăn, nhìn vào trong, đồ ăn so với hôm qua còn phong phú hơn rất nhiều, đuôi mắt khẽ động đậy, xem ra Thái tử thật sự thương tâm tiểu muội này, hắn cũng rất vừa ý.
Tạ Vụ Hành không biểu tình mở miệng: "Nếu không có điện hạ, những thứ tốt này cũng không đến với công chúa, đáng tiếc, không thể trực tiếp đi cảm tạ."
Vụ Nguyệt nghe vậy cũng cảm thấy có lý, "Thái tử ca ca quan tâm chúng ta như vậy, ta nên cảm ơn hắn."
Tạ Vụ Hành nghiêng đầu nhìn tiểu công chúa, ánh mắt ngưng đọng nhìn gương mặt hồn nhiên của nàng, trong lòng có chút do dự.
Thâm cung này ai cũng phải cạnh tranh để sống, phải có mưu kế dơ bẩn, dối trá mới có thể tồn tại, giống như là hắn vậy. Tiểu công chúa vậy mà vẫn có thể đơn thuần, thiện lương, không dính chút dơ bẩn nào.
Tạ Vụ Hành hơi nghiêng đầu nhìn nàng một lát, xong mới gật đầu: "Đúng vậy."
Vụ Nguyệt còn đang mải suy nghĩ không biết nên nói gì với Tiêu Diễn, ngày ấy nàng tự chủ trương, xong việc cũng chưa giải thích với Thái tử ca ca. Càng nghĩ càng ảo não, ngẩng đầu tha thiết nhìn người bên cạnh: "Hay một lát nữa chúng ta đi luôn đi."
Tạ Vụ Hành bật thốt lên, "Ngày mai hẵng đi!"
Vừa dứt lời hắn liền hối hận, đối diện với ánh mắt hoài nghi của Vụ Nguyệt, đành mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoan-chi-dong/3447418/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.