Không cần chờ tiểu thái giám nữa, hàng ngày Vụ Nguyệt có thêm rất nhiều thời gian rảnh, nàng liền tranh thủ đến chăm sóc Vân Hề Nhu.
"Ta đã bảo là không cần uống thuốc nữa mà." Vân Hề Nhu nhìn Vụ Nguyệt bưng thuốc đến liền thấy đau đầu, nàng chống trán thở dài.
"Không được, Hứa thái y nói rồi, thân thể người suy nhược nếu không chăm sóc tốt sẽ lại tái phát." Vụ Nguyệt đặt chén thuốc một bên, tiến đến trước mặt Vân Hề Nhi, gương mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, "Vân nương nương lại muốn doạ con sợ nữa sao?"
"Nhưng uống nữa ta sẽ chết thật đấy."
Vân Hề Nhu buông tay, nhìn Vụ Nguyệt bắt đầu đỏ hồng đôi mắt, liền mềm lòng, "Được rồi, ta uống, vì con ta liền uống."
Vụ Nguyệt xoa xoa mắt, nhếch miệng cười, "Như vậy mới tốt."
Hai người dỗ qua dỗ lại như vậy hết cả buổi sáng.
Đến bữa trưa, hai người ngồi đối diện ăn cơm, Vân Hề Nhu thấy Vụ Nguyệt bẻ bánh bao thành hai nửa xong lại đem cơm cũng chia làm đôi vào cái bát không bên cạnh.
Bà nghi hoặc hỏi, "Làm sao vậy, không muốn ăn?"
Vụ Nguyệt giật mình, nàng từ khi nào đã có thói quen chia thức ăn để phần cho tên tiểu thái giám kia.
"Vẫn ăn được ạ." Vụ Nguyệt có chút bực mình, cầm cả hai nửa bánh bao lên hung hăng cắn thật mạnh, trong lòng lại mắng thêm một câu sói mắt trắng.
Hai ngày sau, nàng mới hoàn toàn không tức giận nữa.
Nghĩ kĩ lại, tiểu thái giám không bị đói bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hoan-chi-dong/3431164/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.