Dịch & biên: hoangtruc
Ngải Huy còn không biết Thiết Nữu bên kia đang tận lực chào hàng Tháp Pháo.
Hắn vẫn như thường ngày, tu luyện trên đỉnh núi, hấp thu lôi đình trong đám mây.
Đột nhiên hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía dãy núi rậm rạp nơi xa xăm.
Có người đến!
Ngải Huy nhắm mắt lại, bàn tay nắm lấy chuôi kiếm, cảm giác kéo dài, toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh, dị thường rõ ràng.
Hắn “nhìn” thấy một người, vác theo một lá cờ trắng, từng bước từng bước đi sâu vào trong rừng, hướng tới Tùng Gian cốc. Tuy không nhìn rõ tướng mạo người kia, nhưng vẫn nhận ra được động tác vụng về, thực lực thấp kém.
Bỗng nhiên hắn ồ lên một tiếng, nhìn về một phương hướng khác.
Hôm nay là ngày gì, mà nhiều khách đến như vậy?
Ngải Huy lắc đầu, hóa thành một đạo kiếm quang, đáp xuống trước mặt đám Cố Hiên đang tu luyện, nói với y: “Ngừng lại đã! Có hai tốp khách đang đến, cho mấy người đến nghênh đón đi.”
------------------------
Hoắc Đạt thật không ngờ, nhiệm vụ đầu tiên của bản thân, lại là đi vận hàng. Gã rất muốn từ chối. Tốt xấu gì gã cũng là Đại sư, Đại sư cũng có tôn nghiêm chứ.
Vận hàng? Không phải giỡn chơi đó chứ?
Thế nhưng khi nhìn tới gương mặt ngưng trọng nghiêm túc và lo lắng không thể che dấu trong mắt thành chủ….
Được rồi, thành chủ đối xử với mình không tệ lắm! Gã chỉ đành tự an ủi mình như vậy.
Cố gắng kìm nén không để gương mặt quá rúm ró, gã miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng khi ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849602/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.