Dịch & biên: Đậu Bắp
Đám thuộc hạ bên dưới đã đột nhập vào trận địa của kẻ địch, cho dù có phải trả giá nghiêm trọng đến thế nào đi nữa thì ưu thế lúc này cũng đã hình thành. Trong những trận chiến trước kia của bọn họ, chỉ cần đột nhập được vào trận địa của nguyên tu, nhất định sẽ khiến đối phương lâm vào khủng hoảng.
Đám nguyên tu bọn chúng dư thừa những truyền thừa tinh xảo, nhưng lại thiếu khuyết huyết dũng.
Thần Chi Huyết mới được thành lập không lâu tựa như những người trẻ tuổi khí huyết cường tráng, còn Thiên Ngoại Thiên lại như một lão nhân tuổi xế chiều, mất hết nhuệ khí, mà huyết dũng cũng không còn nữa.
Đánh giáp lá cà, lại cần đến huyết dũng nhất.
Hình Sơn cho rằng đại cục đã định, chỉ cần kéo dài nữa là có thể thắng lợi. Sư Tuyết Mạn có mạnh mẽ hơn nữa thì có thể làm sao? Một bàn tay thì không thể vỗ thành tiếng được!
Gã mỉm cười nói: “Sư tiểu thư hà tất phải cố liều mạng chiến đấu thế này? Trận địa bên kia đã bị công phá, chẳng lẽ Sư tiểu thư vẫn cho rằng còn có cơ hội trở mình sao?”
Sư Tuyết Mạn hừ lạnh: "Dài dòng."
Bóng dáng nàng chợt biến mất ngay trong khoảng không.
Hình Sơn vội điểu khiển Đầu Lang né qua một bên, vừa lúc Vân Nhiễm Thiên với một đạo vân khí trắng như tuyết quấn quanh thân, mang theo một lực lượng kinh người sượt qua sát cạnh người gã.
Ầm! Vân khí rơi vào vân hải, vân hải nổ tung tạo thành một cái khe nứt dài hơn hai trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849596/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.