Dịch & biên: Đậu Bắp
Một thân ảnh khô gầy, già nua xuyên qua núi rừng, gương mặt lấm lem và đầy bụi bặm. Hằn trên gương mặt lão là những nếp nhăn gồ ghề, tầng tầng nếp uốn màu đen tựa như từng rãnh nước thép ngưng kết, cứng rắn lạ thường. Đôi con ngươi trong vắt tựa như một hài đồng.
Nhạc Bất Lãnh sau khi ly khai Thiên Tâm thành cũng không tiếp tục phi hành, mà ông dọc theo hoang sơn dã lĩnh, chạy bộ tới Phỉ Thúy Sâm.
Ban ngày chạy, tới tối thì đả tọa. Đói bụng liền hái quả dại hoặc săn Hoang thú, khát uống nước suối trong. Từng bước chân băng qua đại địa, cảm thụ sự bất biến của đại địa làm ông thấy được sự nhỏ bé của sinh mệnh. Ngước nhìn lên trời, tâm chí ông chìm đắm trong những truyền kỳ được viết lên bởi vô số thiên tài trong tinh không mênh mông này.
Ông nhớ tới bản thân hồi nhỏ, thiên phú của ông không phải là tốt nhất, cũng chẳng phải kém cỏi nhất. Nhưng tính cách thì chắc chắn là một tên mâu thuẫn nhất. Đã qua nhiều năm, tuổi tác ngày một lớn, vậy mà tính cách cũng chẳng có nổi nửa điểm tiến bộ.
Giống như mỗi lần ông trùng kích tông sư, kết quả đều là thất bại.
Thất bại cùng chế giễu là những thứ ông phải nếm trải nhiều nhất trong đời.
Quá nhiều việc, ông cần phải chậm rãi mới nhớ lại được. Những dũng khí đối mặt tưởng như bị lãng quên, đang từ từ sống động trở lại trong ông.
Tuổi xuân của ông, bao tín niệm cùng mộng tưởng, kiêu ngạo cùng kiên trì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849582/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.