Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: kethattinhthu7
Tiếng rít từ trên đỉnh đầu vọng xuống.
Tiếng kiếm rít sắc nhọn y như những lần trước, nặng nề như sấm, cả thiên không đều run rẩy.
Mặt đất được chiếu sáng choang trước mặt không ngừng lắc lư, cái bóng của Hạ Hầu Kiệt cũng không ngừng rung rung.
Hạ Hầu Kiệt vô thức quay đầu lại, ngẩng nhìn lên cao, cả người cứng đờ.
Gã nhìn thấy một điểm sáng đang nhanh chóng to ra, ánh sáng nó tỏa ra rất mãnh liệt, đến mức mắt gã vô thức híp lại, trong đầu trống rỗng.
Đây là cái gì... Kiếm thuật sao?
Hào quang hạ xuống cực nhanh, gã không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trơ mắt nhìn kiếm quang với tốc độ kinh người, vọt tới trước mặt.
Gã thậm chí còn không nhìn rõ hình dạng của kiếm quang, chỉ nhìn thấy một vùng ánh sáng trắng xóa.
Đấy là hình ảnh cuối cùng Hạ Hầu Kiệt nhìn thấy trên thế giới này, cả tầm mắt trắng xóa, ánh sáng vô biên như biển, không thể giãy giụa ra được.
Gã bị mất phương hướng giữa biển ánh sáng mênh mông đó, sau đó, thế giới của gã chìm vào trong bóng tối.
Trơ mắt nhìn đệ đệ bị kiếm quang đánh trúng, tan thành mây khói, Hạ Hầu Tuấn ướt đầm nước mắt. Hai người là huynh đệ sinh đôi, từ nhỏ tâm thần đã tương thông, chưa bao giờ tách ra, thế nên cơ thể và đầu óc y cũng đang vô cùng đau đớn, như đang vỡ ra.
Hai người vì chạy trốn đã cố ý kéo giãn khoảng cách ra với nhau, vì thế, y không thể tới cứu kịp.
Mà y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849562/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.