Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: kethattinhthu7
Diệp Bạch Y đứng trên phần tường Bắc Hải còn sót lại.
Gió rất lớn, thổi bay mái tóc dài màu đen của hắn, áo trắng tung bay. Hắn nhìn về phía Ngân Vụ Hải, sắc mặt lạnh nhạt.
Đám tướng lĩnh sau lưng thì ai cũng vui mừng, cửa ải ngăn cản cuối cùng của Ngũ Hành Thiên cuối cùng cũng đã bị bọn họ đạp xuống dưới chân.
Phần còn sót lại của bức tường Bắc Hải, khói trắng lượn lờ, từ từ tan vào trong gió. Chúng là do mây mù biến thành, bây giờ mất đi nguyên lực chống đỡ, nên từ từ tiêu tan. Chẳng bao lâu nữa, phế tích của bức tường Bắc Hải cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Thứ còn sót lại chứng minh cho trận đại chiến này, chỉ còn mảnh đất trắng thủng trăm ngàn lỗ cháy đen phía trước và vô số hài cốt của người và thú. Nhưng đến mùa xuân sang năm, cỏ dại sẽ mọc lên phủ kín mảnh đất này, những dấu tích của chiến tranh sẽ bị nhấn chìm theo năm tháng.
Anh hùng chung quy cũng trở thành bụi bặm, mỹ nhân khó thoát khỏi kiếp xương khô.
Diệp Bạch Y nhìn chăm chú vào Ngân Vụ Hải đã khô cạn nguyên lực, thật lâu không nói. Hắn không bao giờ ngờ, mình lại dùng cách này để trở về Ngân Vụ Hải quen thuộc.
Không phải là anh hùng ca khúc khải hoàn như trong giấc mơ đầy ảo tưởng mà hắn từng mơ khi còn bé, mà là với vai trò kẻ ác xâm lược bị người người căm hận.
Vận mệnh hệt như đám mây trên trời, một cơn gió bất kì từ nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849552/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.