Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai
Thời gian là một dòng sông dài, có lúc chảy qua nơi hoang vu cằn cỗi địa tầng lớm chởm, có lúc chảy qua nơi đầm lầy chỉ có cành khô lá úa đầy muỗi, song cũng có khi sẽ chảy qua nơi xanh tươi mơn mởn chim hót hoa thơm.
Tùng Gian Cốc dưới chân Hắc Ngư Chủy sơn chính là một nơi đẹp đẽ chốn nhân gian của dòng chảy đó.
Những chiếc lá trúc phiêu linh bích kiếm bay bay trong gió như những con bướm xanh, thỉnh thoảng lại tạo ra sự chấn động không khí, những tiếng gió lảnh lót như tiếng kiếm reo, những dòng chảy xiết nho nhỏ trong không trung, và những gợn sóng gió nhẹ mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Mộc tu đều ngồi trong rừng trúc, lục quang nhàn nhạt vờn quanh người họ.
Bên ngoài rừng trúc rực rỡ hoa tươi đủ màu, đan xen với hệ thống dây leo phòng ngự của Đoan Mộc Hoàng Hôn, cảnh tượng rất là đẹp đẽ.
Đối với một người có chứng cầu toàn, đây nhất định phải là một trong những nội dung phải nghĩ tới khi thiết kế hệ thống phòng ngự.
Tùng Gian Cốc đã thay đổi rất nhiều, người có công lao lớn nhất là Vương Tiểu Sơn.
Vương Tiểu Sơn gọi việc xây dựng Tùng Gian Cốc là "Đắp bùn". Tùng Gian Cốc Thổ tu không ít, nhưng tinh thông xây dựng chỉ có một mình hắn mà thôi, mọi thứ đều chỉ có một mình hắn làm, nếu là người khác chắc sẽ thấy mệt mỏi, nhưng Vương Tiểu Sơn lại rất hào hứng.
Những chỗ trước đây hắn đã ở, không chỗ nào có nhiều việc xây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849523/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.