Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: wildcatgvn*
Ngải Huy cảm thấy đau cả đầu, không thể hiểu nổi sao trên đời lại có người nhàm chán như vậy.
Hắn day day huyệt thái dương,vẻ mặt vô cùng khó chịu: "Ý Hàn Lạp là, muốn tỷ thí công khai?"
Mặt Kiều Mỹ Kỳ cũng đau khổ không kém: "Đúng vậy, hắn nói nếu ngươi không chấp nhận khiêu chiến, hắn sẽ phá hoại chuyện mua bán Tuyết Dung Nham, chuyển sang đe dọa những thương hội mua Tuyết Dung Nham."
"Đầu nó bị lừa đá à?" Ngải Huy trợn mắt, suýt nữa văng tục: "Sao cứ nhất định phải tìm ta đánh nhau? Đánh nhau với ta có kiếm được đồng nào à? Làm sao hắn lớn lên được thế? Hắn không muốn kiếm tiền mặc kệ hắn chứ, còn uy hiếp ta, sao không đánh nhau lại không cho ta kiếm tiền?"
Cung Dao Dao nhìn thấy dáng vẻ này của Ngải Huy thì trong lòng mừng rỡ, cười hì hì: "Không ngờ Hàn Lạp lại là một kiếm si. Ngải Huy à, ngươi phải hiểu, kiếm si là loại người không để ý tới tiền."
Trong mắt mọi người, Ngải Huy là kẻ trăm phần trăm coi tiền là trên hết. Chuyện Hàn Lạp thỉnh chiến, theo họ, là một chuyện vô cùng trang trọng, quan hệ đến danh dự, vinh quang, thể hiện sự truy cầu về tài nghệ.
Ngải Huy lại đi móc chuyện mời chiến qua tiền bạc, bảo không có tiền mới là chuyện làm hắn coi thường. Người ta có cười chê, cũng chẳng xi nhê gì với cái da mặt rõ dày của hắn.
Mọi người vốn đã chịu thua, hết cách với Ngải Huy, nay thấy có người uy hiếp được hắn, ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849503/chuong-448.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.