Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai0000
Sắc mặt Hàn Lạp càng lúc càng tệ.
Tên người hầu đáng ghét, cộng với con Sa Ngẫu, chúng đang tiến hành cướp bóc dọc đường, tới sạp hàng nào là quơ hàng sạp đó.
Móc hạt Nguyên lực đậu cuối cùng ra khỏi túi, mặt Hàn Lạp tái nhợt, không nhịn được nữa: "Đủ rồi!"
Ngải Huy giả vờ ngơ ngác, ngẩng đầu lên: "Chưa đủ đâu, bọn ta còn nhiều đồ muốn mua lắm."
Ngải Huy vô tội hồn nhiên nhìn Hàn Lạp, một lát sau, giả vờ hiểu ra: "Hết tiền rồi? Ai, hết tiền thì cứ nói với tiểu nhân, cần gì phải làm vậy. Ài, huynh đệ ngươi cũng là loại người sĩ diện nên mới không dám nói ra đúng không. Nè, trả lại hết cho ngươi nè, chờ ta một chút."
Ngải Huy chạy tới quầy hàng rong, lấy một hạt Nguyên lực đậu mua một tấm bạt cũ.
‘Phật’ một cái, Ngải Huy trải tấm bạt ra, đổ hết vật phẩm mới mua được lên đó. Cả đám thành một đống như một ngọn núi nhỏ.
Ngải Huy ra tay rất nhanh, làm xong còn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, đầy thân tình nói với Hàn Lạp: "Huynh đệ ngươi không có nhiều tiền, đương nhiên không thể nhận quà của ngươi. Đều tại ta, không biết tình hình của ngươi, lại đi mua tùm lum, bây giờ đây có hối lại cũng không được. A, đều ở đây hết này, huynh đệ ngươi bán hết đi, lấy lại được bao nhiêu thì lấy, còn lời thì coi như làm lộ phí, cũng không uổng công chúng ta quen biết một hồi."
Hàn Lạp đỏ mặt, giận run cả người. Gã đã trải qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849491/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.