Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai0000
Trong Thú Cổ cung vang lên những tiếng gào thét điên cuồng, xen lẫn với sự run rẩy vì đau đớn như dã thú khi rơi vào tuyệt cảnh, tiếng gào thét xuyên qua những lớp tường vây, tản vào tầng mây.
Người trong Thú Cổ Cung đều ngừng tay, ngẩng lên nghe ngóng, nét mặt ai cũng phức tạp, vừa có thán phục, vừa có đồng tình vừa có cả sợ hãi.
"Đại nhân thực sự là một con Hoang thú tuyệt thế a!"
"Hoang thú cái gì! Đại nhân là ma quỷ, Hồng Ma Quỷ."
"Đúng thực không phải là người, người làm sao làm được tới mức này."
"Bánh làm xong chưa? Mang lên cho Tiên tử đi, Tiên tử là người nhân hậu, hi vọng Hồng Ma Quỷ đại nhân có thể một đời bình an. Nếu không sau này không biết Tiên tử phải làm sao."
"Làm xong từ lâu rồi, làm sao quên Tiên tử được? Ai. Đại nhân thật là cực khổ, cứ như dạy con vậy. Dạy Tiên tử nói chuyện, dạy tiên tử bước đi, chút chút lại phải giải thích này kia cho tiên tử, họ trước đây là phu thê thật à?"
"Chắc chắn là vậy, nếu không làm sao đại nhân lại tốt với tiên tử như vậy?"
"Đại nhân với Tiên tử đều là người tốt, nhưng đều gặp số khổ."
"Thời loạn lạc a, ai không là số khổ?"
Mọi người thở dài, không còn hứng thú nói chuyện gì nữa.
Giữa buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt, những lớp cửa mở ra, một người cao to đeo mặt nạ màu hồng đen chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, áo choàng đen kịt vờn theo bước chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849487/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.