Dịch giả: Tiểu Băng
Biên: nhatchimai0000
Mọi người không hề bị tấn công như mình vẫn nghĩ.
Khi đám Ngải Huy vào sâu trong động, rốt cuộc cũng nhìn thấy hai con Xích Hỏa hồ bức bị thương. Chúng đã thoi thóp, toàn thân đầy là vết thương, chúng bay được vào tới trong này, cũng đã dùng hết sức lực.
Chỗ này hẳn là nơi Xích Hỏa hồ bức bộ tộc sinh sống, sơn động có hình như cái chuông úp, trên hẹp dưới rộng, cao hơn hai mươi trượng. Trên vách đá đen lởm chởm lấp lóe những tia sáng mờ mờ màu đỏ sậm, Hỏa Nguyên lực cực kì dồi dào, chẳng trách Xích Hỏa hồ bức lại chọn chỗ này để sống.
Trong động trống rỗng, chỉ có trong góc chồng chất rất nhiều những bộ xương màu xám trắng, tro bụi và mạng nhện.
Ngải Huy giết luôn hai con Xích Hỏa hồ bức. Lúc này thần kinh căng thẳng của mọi người cũng được thả lỏng. Ngải Huy bảo mọi người giúp hắn chuyển cái núi xương kia.
Núi xương này đa số đều là xương của Xích Hỏa hồ bức. Xương của Xích Hỏa hồ bức rất dễ nhận ra, vì thể tích của chúng rất nhỏ. Ngải Huy chợt nghĩ, có một số dã thú trước khi chết, sẽ chọn một nơi nào đó, đến đó nằm yên tâm chờ chết.
Từ màu sắc của xương, có thể thấy Xích Hỏa hồ bức sống ở đây hẳn là đã rất nhiều năm.
Bỗng Ngải Huy sáng mắt lên, trong đống xương, hắn nhìn thấy một hạt châu màu đỏ sậm. Hạt châu to cỡ trái trứng gà, cầm trên tay rất ấm áp, sau khi lau sạch lớp bụi bặm bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849485/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.