Dịch giả: Tiểu Băng
Lúc bay qua Dung Nham Hà, rất nhiều người vây tới, tưởng là xe mây vượt biên, nhưng Thanh Phong làm phu xe đã quất bay tất cả.
Nhưng vì có Ngải Huy, hắn không dám xuống tay ác độc.
Lúc này người Cựu Thổ mới biết, cái xe mây này không phải xe vượt biên, mà bên trong có nguyên tu cao quý, ai cũng nhìn nó ước ao.
Ngải Huy nhìn thấy hết, không thấy vui chút nào.
Không lâu lắm, mọi người đều cảm thấy khó chịu, vì nguyên lực xung quanh quá mỏng manh. Lúc còn ở Ngũ Hành Thiên, dù ở hoang dã hay thành thị, thì nguyên lực cũng dồi dào khắp nơi, mọi người đã quen như thế.
Thế nhưng ở đây, nguyên lực mỏng quá, làm ai cũng cảm thấy nguyên lực trong người như bị tản mát ra ngoài.
Thanh Phong không nhịn được: "Nơi như thế này làm sao có người sống?"
Ngải Huy nhàn nhạt trả lời: "Lượng người ở Cựu Thổ gấp Ngũ Hành Thiên ít nhất mười lần."
Thanh Phong quyết định câm miệng, đắc tội với Ngải Huy, chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ.
Ngải Huy cũng thấy rất khó chịu.
Cảnh giới ngoại nguyên giúp khống chế nguyên lực xung quanh, nhưng nếu xung quanh nguyên lực hầu như không có như thế này thì khống chế cái gì? Chỉ thấy vô cùng khó thở, nguyên lực đang không ngừng tiêu hao, mà lại không được bổ sung.
Ngải Huy cười khổ, không ngờ mình về Cựu Thổ, lại như thế này.
Thanh Phong kêu to: "Ta hao nguyên lực quá nhanh, lỡ hao hết thì làm sao?"
"Ta có nguyên lực đậu."
Mọi người thấy yên tâm hơn, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849451/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.