Dịch giả: Tiểu Băng
Thiên Đô Phong tuy gọi là phong (núi),song thực tế là một dãy núi, núi non trùng điệp, rất nhiều động đá, địa hình cực kỳ phức tạp, đối với người không quen địa hình, rất dễ bị lạc.
Trong đêm tối, có mấy bóng người nấp sau mỏm đá nhỏ giọng trò chuyện.
"Trữ ca, đối phương thật sự sẽ đến không?"
"Nhất định sẽ đến. Cũng thực sự là xúi quẩy, chỉ định trói thằng mù, ai dè lại mua một tặng một, lòi ra thêm một thằng chưởng quỹ. Nhà ngươi chưởng quỹ mất, người ta sẽ không đi tìm à? Từ lời họ Triệu, ông chủ của hắn thực lực không tệ đâu, chúng ta phải cẩn thận."
"Rõ rồi, Trữ ca."
"Hừm, tới lúc đó đừng có hoảng hốt, nghe ta chỉ huy, không phải sợ."
"Trữ ca yên tâm, chúng ta đâu phải lần đầu tiên."
"Xuỵt. Đối phương tới rồi."
Ngải Huy vòng quanh Thiên Đô Phong bay một vòng, nhìn cả vùng không có đèn đuốc, hắn đoán được đạo tặc chắc chắn trốn trong hang động. Hắn hạ xuống dưới chân núi.
Dọc theo thế núi, hắn lặng lẽ tiến lên.
Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, núi dù cao vót, nhưng không ảnh hưởng tới tốc độ hắn chút nào.
Bỗng nhiên, Ngải Huy ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng, hắn nhận ra có người đang rình trong bóng tối.
Đối phương đã có chuẩn bị!
Biết mình không có cơ hội đánh lén, Ngải Huy chuyển sang nghênh ngang, dọc theo thế núi bay hết tốc lực.
Xèo xèo xèo!
Tiếng rít sắc bén vang lên, mấy mũi tên từ nhiều hướng khác nhau bay tới.
Bảy mũi tên!
Ngải Huy chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849445/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.