Dịch giả: Tiểu Băng
Ngải Huy khôi phục nguyên lực xong, tinh khí lại thu liễm vào trong.
Mưa to suốt mấy ngày cũng đã dần dừng lại, tầng mây dày trên đầu tản đi, lộ ra bầu trời trong trẻo, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp, gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, cảm giác nhẹ nhõm thư thái tới tận từng sợi tóc.
Thực là thoải mái.
Sau mấy ngày liền ngột ngạt, giờ được hưởng thụ ánh nắng đẹp, cả người đều thư thái yên bình.
Ngải Huy tìm một bãi cỏ nằm xuống, bứt một cọng cỏ, cắm vô miệng cắn cắn.
Nhấm nháp hương vị cỏ xanh, Ngải Huy ngắm nghía hai viên thủy tinh trong tay.
Thủy tinh trong suốt, tính chất hoàn mỹ, không chút tạp chất. Nhìn kỹ, Ngải Huy thực không biết đây có còn là thủy tinh hay không, vì hắn chưa thấy thủy tinh nào tinh khiết tới như thế.
Ánh mặt trời chiếu vào giọt dịch thể màu vàng, tạo ra một vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt. Kỳ lạ là, tầng vầng sáng này biến ảo chập chờn, như tạo ta từng tầng từng tầng gợn sóng, lan ra lan ra, sinh sôi liên tục.
Đẹp quá!
Ngải Huy rất thán phục, tuy hắn biết mình chả biết gì về nghệ thuật, nhưng nhìn vầng sáng biến ảo chập chờn này, cả người đều bị thu hút vào nó.
Thán phục xong rồi, Ngải Huy chợt phát hiện ra một điểm không bình thường.
Hồi trước hắn nghĩ giọt dịch vàng là máu của quái thú gì đó, điều này giúp giải thích vì sao băng vải cảm thấy hứng thú với nó. Nhưng bây giờ hắn mới nghĩ ra, nếu đó là máu, thì băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849437/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.