Dịch giả: Tiểu Băng
Ngải Huy tu luyện Hỗn Độn nguyên lực chỉ để vào Thảo Đường tìm quyển bút ký kia.
Theo quan điểm của hắn, người sáng tạo Hỗn Độn nguyên lực là một thiên tài. Ngũ hành cùng tu Hỗn Độn nguyên lực, đánh vỡ quan niệm chỉ tu được một loại nguyên lực của hiện thời, thực làm hắn được mở mang tầm mắt.
Tán thưởng thì tán thưởng, nhưng Ngải Huy không hề để tâm suy nghĩ tới điểm tinh tế của Hỗn Độn nguyên lực.
Tu luyện quá mức hỗn tạp không phải là chuyện tốt với nguyên tu.
Ngải Huy dồn hết tâm vào tu luyện kiếm thuật. Kiếm thuật mênh mông như biển, hắn chỉ mới vừa nhập môn. Kiếm thuật hiện giờ không còn hưng thịnh, chỗ nào cũng đòi hỏi hắn phải tự tìm tòi, tiêu tốn tinh lực còn nhiều hơn là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.
Còn Dĩ Thành Vi Bố của sư phụ nữa, truyền thừa của sư phụ, hắn làm sao bỏ đi được? Dĩ Thành Vi Bố có thể diễn sinh ra vũ khí quan trọng như Trấn Thần Phong, sự bác đại tinh thâm của nó hắn còn rất nhiều chỗ chưa hiểu.
Ngải Huy biết con người tinh lực có hạn, mình lại không phải thiên tài hơn người nên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào Hỗn Độn nguyên lực. Hỗn Độn nguyên lực tuy hay nhưng không phải con đường của hắn.
Cho nên khi một tia Hỗn Độn nguyên lực đột ngột chui ra, nhào tới tia độc tố, Ngải Huy giật nảy cả mình.
Hỗn Độn nguyên lực quấn lấy độc tố, độc tố vô hình vô ảnh đột nhiên tỏa ra mùi mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849430/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.