Dịch giả: nhatchimai0000
Ngải Huy đi ra khỏi nơi ở của sư phụ.
Đi trên đường phố đen kịt, đèn Nam Qua trên đường Tùng Gian thành đã bị phá hủy gần như sạch sẽ, buổi tối không có ánh sáng cũng không có ánh trăng, thỉnh thoảng có Nguyên tu tuần tra lướt qua đỉnh đầu, có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất. Đường phố dưới chân lồi lõm gồ ghề, đạp lên đá vụn và đất mặt, chỗ nào cũng là cảnh tường đổ nhà sụp, chỉ có tiếng bước chân của mình vang vang.
Khuôn mặt tiều tụy của sư phụ thỉnh thoảng hiện ra ở trước mắt hắn, vừa nhìn thấy Ngải Huy đã không thể tin được và phẫn nộ. Nhưng khi biết rõ chân tướng câu chuyện, sự phẫn nộ tiêu tan hết. Sư phụ trở nên có phần dông dài, kể lể hắn rất nhiều, căn dặn rất nhiều. Hắn có thể cảm nhận thấy sư phụ hổ thẹn, sư phụ cảm thấy không dạy được Ngải Huy cái gì, ông ấy nói ông ấy không thích hợp làm lão sư rồi.
Ngải Huy nghiêm túc nghe, mặt mỉm cười.
Trong giọng nói khàn khàn của sư phụ, không có sợ hãi tử vong, không có sự ảo não hay hối hận, nếu có chỉ là sự thản nhiên và kiêu ngạo.
Sinh mệnh tiều tụy tựa như tro tàn còn ửng sáng sau khi hừng hực bốc cháy, ánh sáng, hơi nóng dần dần biến mất.
Ngải Huy rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh có phần giật mình. Hắn không cảm thấy tiếc hận, không cảm thấy thương tâm khổ sở, lòng hắn tràn đầy sự tôn kính sư phụ.
Không biết có phải do gặp qua quá nhiều tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/1849292/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.