Chương trước
Chương sau
Phu tử thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngải Huy thì nở nụ cười mỉm, nhưng chợt nghiêm nghị mà trịnh trọng : "Ngươi không cần lo lắng, cho dù ngươi đồng ý hay không đồng ý ta vẫn sẽ nói hết những gì ta biết cho ngươi, tuyệt không tàng tư. Hơn nữa cho dù ngươi có đồng ý thì ngoại trừ cho ngươi một vài ý tưởng và lý thuyết áp dụng vào tu luyện, những phương diện khác trợ giúp rất ít. Ta là phu tử nghèo, dạy tu luyện cơ sở ba mươi năm chẳng giao thiệp mấy với ai."
Cuối câu, giọng phu tử có vài phần tự giễu.
Ngải Huy khá kỳ quái : "Phu tử sao coi trọng người đệ tử này? Tư chất đệ tử rất kém cỏi, cũng rất nghèo."
"Ha ha." Phu tử cười to : "Tư chất kém và nghèo ta đã nhận ra từ lâu. Nhưng không sao, học thuyết của ta không cần thiên phú cao lắm, cần nhất là kiên trì và kiên trì. Ta nhìn thấy ở ngươi điểm này."
Ngải Huy không do dự nữa, cung kính hành đại lễ : "Đệ tử bái kiến lão sư!"
Phu tử vui mừng quá đỗi, vô cùng kích động : "Được được được!"
Ngải Huy cũng cực kỳ kích động. Hắn là cô nhi từ tấm bé, bây giờ gặp được một vị phu tử nguyện ý thu hắn làm đệ tử, trong lòng kích động có thể nghĩ mà biết.
Một người suy nghĩ vài chục năm, nhưng không ai ủng hộ cổ vũ. Một kẻ thiếu niên đầy khát vọng học tập tư chất khá kém, thời khắc này một già một trẻ đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Phải mất một hồi thật lâu hai người mới bình phục kích động.
Phu tử có chút ngượng ngùng : "Tuổi tác lớn thế mà công phu hàm dưỡng còn kém cỏi quá, xấu hổ xấu hổ!"
Ngải Huy chỉ biết cười.
Phu tử nói: "Tên của vi sư tên bây giờ cần nói cho ngươi biết, họ Vương, tên Thủ Xuyên. Chả có thành tựu gì đáng kể, đồ đệ ngươi là người Cựu Thổ nhỉ."
"Đúng, đệ tử Ngải Huy, tới từ Cựu Thổ, đã từng ở Man Hoang ba năm." Ngải Huy cũng giới thiệu bản thân.
Vương Thủ Xuyên bừng tỉnh đại ngộ : "Ta có nghe kể rồi, ngươi vừa nói Man Hoang ta đã biết. Có thể ở Man Hoang làm cu-li ba năm còn có thể sống mà đi ra, đồ đệ ngươi không đơn giản a."
Lão đầu càng nhìn Ngải Huy càng cảm thấy thỏa mãn, có thể sống tại hoang dã ba năm rồi trở về, không cần nói cu-li không có sức chiến đấu, có là những thiên tài Cảm Ứng tràng cũng không mấy ai có thể làm được.
Lão đầu dạy sách ba mươi năm tại Tùng Gian viện, các loại học sinh đã thấy nhiều rồi, nhưng mà loại hình như Ngải Huy là lần đầu tiên trông thấy.
Tư chất thiếu một chút có quan hệ gì? một năm Cảm Ứng tràng thế nào không có mấy đứa học sinh tư chất bình thường nhưng phát triển lại không tệ?
Ngay từ đầu tuy rằng ông ta cảm thấy Ngải Huy trầm ổn, nhưng vẫn không dám chắc Ngải Huy có thể kiên trì con đường kia của mình. Nhưng khi biết rõ lai lịch Ngải Huy, ông ta liền không còn lo lắng chút nào nữa.
Một cu-li vội vàng xao động làm sao ở hoang dã ba năm còn có thể sống đi ra?

Phương diện chịu khổ càng không cần lo lắng.
Hiện tại lão đầu mới hiểu được sự thành thục, ổn trọng không phù hợp với tuổi toát ra từ trên người Ngải Huy đến từ đâu, đồ đệ trải qua ma luyện như vậy chả còn là người bình thường nữa a.
Lão đầu biết rõ hiện tại mình nhặt được bảo bối rồi.
"Tới tới tới, vi sư giảng giải kỹ cho ngươi cái học thuyết của vi sư." Lão đầu tức thì hứng thú bừng bừng: "Ngươi nói rất đúng. Tựa như người ở chung, nếu tính khí hai người hoàn toàn trái ngược, hoàn toàn không thể hợp ý, muốn hai người ăn ý, đó chính là chuyện hoang đường ly kỳ."
Ngải Huy gật đầu liên tục, không sai, trong lòng hắn lập tức liên tưởng đến một cái ví dụ vô cùng chuẩn xác.
Đoan Mộc Chạng Vạng!
Cái thằng đê tiện khiến người ta phỉ nhổ, đồ ngụy quân tử, ấu trĩ, vô lương, muốn hợp tác loại người này với mình, vậy khẳng định mình trước lúc gặp địch nhân đã bị người hợp tác giết chết rồi!
"Một cộng tác thích hợp là phi thường trọng yếu, nếu tính khí hai người hợp nhau, vậy thì rất dễ dàng rất ăn ý." Lão nhân nói.
Ngải Huy lại liên tục gật đầu, không sai, trong lòng hắn lại lập tức liên tưởng tới một cái ví dụ vô cùng chuẩn xác.
Lâu Lan!
Lâu Lan thật tốt, nhiệt tâm, vui với việc trợ giúp người khác, tâm địa thiện lương, trù nghệ tinh thâm, đáng để tín nhiệm, quen biết Lâu Lan không bao lâu, hai người tự nhiên trở thành bằng hữu không có gì giấu nhau, hoàn toàn không có chút chướng ngại nào.
"Có người hợp tác thích hợp, cũng cần có thời gian mài hợp. Ngươi phải phí thời gian lý giải với người hợp tác của mình, phải biết thói quen của hắn, cũng cho hắn biết thói quen của ngươi, cứ như vậy các ngươi mới có thể ăn ý khăng khít." Lão đầu tổng kết.
"Không sai!" Ngải Huy phi thường tán đồng.
"Nguyên lực cũng như vậy." Lão đầu nói: "Tu luyện hiện nay, mọi người hầu hết coi nguyên lực như một loại công cụ mà không phải đồng bạn. Bản thân điều này cũng không sai lầm gì, nguyên lực dù sao không có linh trí. Nhưng cái công cụ nguyên lực này rất là phức tạp, không đơn giản như mọi người tưởng tượng."
vẻ mặt Lão đầu ngạo nghễ, khi nói kết luận phi thường đắc ý: "Bởi vì, tính chất của nguyên lực không phải là cố định bất biến."
Nhưng...
Khi ông ta nhìn thấy vẻ mặt Ngải Huy bình tĩnh thì cảm thấy bất ngờ, có chút nghi hoặc không lý giải được: "Đồ đệ ngươi không giật mình sao? Điều này không giống với những phu tử khác dạy a."
"Lão sư nói rất có đạo lý a." Ngải Huy cho là lẽ đương nhiên: "Tựa như cũng là Kim nguyên lực, Huyền Kim tháp kịch liệt hơn chút, vòng xoáy ôn tuyền sẽ ôn hòa hơn chút, thuyết minh rằng Kim nguyên lực cũng có tính chất khác nhau. Đã có tính chất khác nhau, vậy giữa chúng nó sẽ chuyển hoán lẫn nhau cũng không phải chuyện gì kỳ quái a. Kim nguyên lực ở Huyền Kim tháp, nếu rời Huyền Kim tháp, cũng sẽ chậm rãi phát sinh thay đổi."
Lão đầu trợn tròn mắt, vì cho ra kết quả này, ông ta đã suy luận rất nhiều, không ngờ được Ngải Huy thuận miệng liền nói ra một lí do.
Ngải Huy kỳ thực còn muốn nói, nó không cải biến cũng khả dĩ khiến nó phát sinh cải biến, tỷ như chấn vỡ.
Lão đầu tỉnh lại sau cơn khiếp sợ, càng thêm cao hứng, khen: "Đồ đệ quả nhiên có ngộ tính!"
Ông ta nói tiếp: "Thuộc tính thân thể mỗi người có khác biệt rất nhỏ, đối với thuộc tính Kim nguyên lực khác nhau cũng sẽ có mức độ hòa đồng khác nhau. Cho nên chúng ta phải tìm đến nguyên lực phù hợp với mình, nó có thể thích ứng với thân thể chúng ta càng tốt. Mà hiện nay tu luyện bình thường chỉ cân nhắc một cái vấn đề, chính là mức độ hòa đồng, là tư chất mà chúng ta nói, hấp thu có dễ dàng hay không. Nhưng nếu như một loại nguyên lực, hấp thu không dễ dàng, nhưng sử dụng tới thuận buồm xuôi gió hơn thì sao chứ? Rất ít ai cân nhắc cái này."
Ngải Huy lý giải vấn đề không bị chút chướng ngại nào, thậm chí tiếp lời phát huy: "Tựa như đệ tử tư chất kém, nhưng mà khả năng chịu đựng tương đối cao, đệ tử có thể lựa chọn một ít Kim nguyên lực tinh thuần hơn, tuy rằng thu vào tương đối chậm, nhưng hiệu quả sử dụng xuất sắc hơn nhiều."
Điều này không phải rất tương đồng với sự tu luyện của mình sao? Ừ, tuy rằng góc độ hai suy nghĩ không giống nhau lắm, nhưng mà ý tứ hạch tâm tương thông. Hơn nữa, cái này không phải càng thêm thuyết minh học thuyết của lão sư rất thích hợp với mình sao?
Ngải Huy bỗng tràn đầy mong đợi với thời gian tu luyện kế tiếp.
Lão đầu ngơ ngác mà nhìn Ngải Huy, lẽ nào thứ mình suy nghĩ mấy thập niên kỳ thực là một điều rất đơn giản?
Hay là số mình thật vất vả gặp một học sinh nguyện ý nghe học thuyết của mình, dõi mắt trông mong thu làm đệ tử, đại vận rơi xuống nhặt được một thiên tài?
Lão đầu cảm giác cái đầu của mình không đủ dùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.