Hiện thực cho y một kích tàn khốc, thiên tài phải bó tay bó chân, nội chuyện tìm một tên phế vật mà không có bất kỳ biện pháp nào!
Lâu Lan chán nản ngồi chờ tại cửa Binh Phong đạo tràng.
Khi nó thấy Ngải Huy mặt mũi bầm dập hấp hối thì ngẹo đầu hỏi : "Ngải Huy, xảy ra chuyện gì sao?"
Ngải Huy thấy Lâu Lan, đôi mắt ảm đạm đột nhiên sáng ngời, không nói hai lời, lôi kéo Lâu Lan đẩy cửa chui tọt vào trong : "Giúp ta một chuyện!"
Lâu Lan nghe thấy cần trợ giúp lập tức phấn chấn, giọng có vẻ hài lòng : "Được được."
Lôi kéo Lâu Lan vọt vào đạo tràng, Ngải Huy chọn một chỗ rộng rãi chắc chắn, vẻ mặt thành thật thỉnh cầu Lâu Lan : "Tẩn ta đi!"
Lâu Lan trợn tròn cặp mắt, nó cho là mình nghe lầm.
"Tới đi, đánh ta! Đập ta mạnh vào!" Gương mặt Ngải Huy hào hứng cổ vũ.
Dọc đường về thứ gì có thể đụng đều đụng va cả thế nhưng sợi tơ bạc Kim Nguyên vẫn còn tồn tại khá nhiều trong cơ thể. Chút thể lực cuối cùng đều đã vận ra hết sạch, có muốn va thì hiện tại khí lực động một ngón tay cũng không còn. Còn nữa sau khi vào thành, hắn không dám va chạm lung tung, vạn nhất đụng hư gì đền không nổi.
Khi hắn thấy Lâu Lan, tức khắc nghĩ ra cái ý tuyệt diệu này.
Đã có thể có được hiệu quả va chạm, lại không cần tự mình tiêu hao khí lực.
Lâu Lan nghiêng đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn Ngải Huy, quan tâm hỏi : "Ngải Huy, ngươi ngã bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-thien/128501/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.