Không khí trong thạch lao nồng nặc một thứ mùi tanh vô cùng khó chịu.
Quân Bình những tưởng mình vừa lọt vào một cõi địa ngục gớm ghiếc nhất, mà chung quanh đầy rẫy những tử thi đang tới thời kỳ thối rữa bốc mùi hôi tanh. Ngủi mùi xú khí nồng nặc đó, Quân Bình xây xẩm đầu óc, cùng với cảm giác nôn nao khó chịu vô cùng. Cảm giác tởm lợm càng trổi lên dữ dội, Quân Bình bắt đầu buồn nôn, và lần này cơn buồn nôn thật dữ dội và khủng khiếp khiến Quân Bình ngỡ mình sẽ nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Quân Bình bấu mười ngón tay vào hai bắp chân, cố ghìm cơn buồn nôn kia lại.
Chàng càng cố ghìm thì đầu óc càng xáo trộn dữ dội. Nhưng tiếng u u trổi lên trong đầu Quân Bình, ngỡ như trong khoảnh khắc ngắn ngủi nữa thôi thì thủ cấp sẽ tan bởi những âm thanh khủng khiếp đó.
Chàng nghe rõ từng lời của Độc Chủ Hành :
- Tiểu tử... Lục phủ ngũ tạng của ngươi sẽ thối rữa và mục rã bởi xú công của ta.
Ngươi muốn chết nhanh thì hãy đến đây để giúp cho.
Quân Bình nghiến răng thì thầm :
- “Lão quỷ ngươi đừng hòng tận hưởng được thân thể Hạ Quân Bình. Lão phải chết để bá tánh tránh đi một họa kiếp trùng điệp. Lão phải chết.”
Quân Bình gần như không còn kềm được, cơn buồn nôn đang ập tới đang hành hạ chàng.
- “Mình không qua được kiếp nạn này rồi.”
Ý niệm vừa lướt qua tâm tưởng Quân Bình thì bất giác một mùi thơm thoang thoảng xộc vào hai cánh mũi. Mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-sinh-khac/89726/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.