Trở lại với nhóm người của Hạ Quân Bình.
Bên ngoài lữ điếm là một cỗ áo quan đen xì, trên nắp ghim hàng bạch lạp trông thật là ma quái. Đứng chung quanh cỗ áo quan đó là bốn gã đạo tỳ vận y phục của bọn sai nha quỷ vô thường dưới chốn a tỳ.
Quân Tùng lắp bắp nói :
- Hạ đại ca... Bọn quỷ vô thường đó. Bọn chúng... bọn chúng đó. Hình như... như bọn chúng lên để... để bắt hồn huynh.
Thiên Cơ nhìn qua Quân Tùng :
- Xem chừng Dương công tử không có lá gan to lắm nên mới gặp bọn quỷ vô thường là đã hốt hoảng rồi.
- Tất nhiên... tất nhiên là tại hạ không có lá gan bự rồi nên rất sợ bọn quỷ vô thường. Bọn chúng không khéo lại bắt nhầm tại hạ thì khốn.
Y lắc đầu :
- Tại hạ không muốn gặp Diêm Vương đâu.
- Ai cũng phải đến lúc chầu Diêm Vương mà.
- Nhưng tại hạ chưa muốn.
Quân Tùng vừa nói vừa nép ra sau lưng Thiên Cơ và Hạ Quân Bình. Y lí nhí nói :
- Hạ đại ca có thể dụng tuyệt học đuổi bọn quỷ vô thường này được không?
Quân Bình nhún vai :
- Đệ đuổi chúng cũng được mà, không cần đến huynh đâu.
- Sao... Đệ ư? Không được đâu. Bọn quỷ này đâu phải là người.
Lời vừa dứt trên miệng Quân Tùng thì một ánh sao băng ngang bầu trời rồi vụt tắt.
Quân Bình cau mày, chân diện đanh hẳn lại.
Thiên Cơ nhận ra ngay sự thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-sinh-khac/1874253/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.