Những tiếng chân rầm rập sau lưng buộc Quân Bình càng khẩn trương hơn.
Cùng với những bước chân hối hả rượt theo, thỉnh thoảng lại có những tiếng thét đau đớn trổi lên. Nghe những tiếng thét đau đớn đó, Quân Bình đoán ra bọn giáo đồ đang truy đuổi đã chạm tay vào vách mật đạo.
Quân Bình vừa chạy vừa nghĩ thầm :
- “Nếu không có bộ pháp Hư Hư Mê Tông bộ của Thần Hành Tiểu La Hán thì mình há đã thoát ra được Dị Thần giáo đường.”
Càng nghĩ, Quân Bình càng hối tiếc, tự trách trước đây sao chỉ miệt mài khảo cứu pho Thiên thư Lường Thiên Xích mà không chú tâm đến việc rèn võ công của sư tôn Thiết Phiến Ngọa Long.
Quân Bình thoát ra khỏi hành lang mật đạo. Cả một không gian sáng ngời ánh đuốc. Quân Bình tưởng như mình lọt vào giữa một đoàn đại quân trùng trùng điệp điệp.
Bặm môi, dồn hết công lực vào cước pháp, Quân Bình thi triển Hư Hư Mê Tông bộ băng về phía thánh địa có gian thư sảnh.
Một chiếc bóng lam y cắt ngang trước mặt chàng và án ngữ đường tháo chạy.
Quân Bình gằn giọng nói :
- Tôn Đình Thượng. Tôn giá không cho ta đào thoát thì tất cả những bí mật của tôn giá, ta chẳng ngại nói ra với Dị Thần giáo chủ đâu.
Quân Bình nói ra điều đó vì suy đoán người án ngữ trước mặt mình chỉ có thể là Bách Diện Thượng Nhân Tôn Đình Thượng.
Tôn Đình Thượng quay ngoắt lại nhìn Quân Bình :
- Ta cho tiểu tử đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-sinh-khac/1874248/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.