Gác tay lên trán, nằm duỗi dài trên tràng kỷ, Quân Bình suy nghĩ mông lung.
Cuộc diện với sư tôn Thiết Phiến Ngọa Long Thượng Quan Gia Cát khiến thần trí chàng bất giác trở nên hỗn độn, không định hướng được.
Buông một tiếng thở dài, Quân Bình tự hỏi thầm :
- “Đó là sư tôn của mình chăng? Tất cả đều đúng nhưng sao cảm nhận của mình vẫn có gì đó không thừa nhận người là sư phụ. Phải chăng thời gian khiến ta thay đổi ư?”
Ý niệm đó phải khiến chàng nhíu mày.
Quân Bình cố hình dung lại tất cả những gì trong thảo xá. Chàng bặm răng vào môi rồi lẩm nhẩm nói :
- “Có cái gì khiến mình linh cảm đó? Nhất định phải có một cái gì đó nên thần trí của mình mới rơi vào trạng thái mập mờ này. Tất cả đều không có gì khác với sư phụ cả, từ khuôn mặt, đến cách ngồi, nhưng mình lại mang cảm nhận mơ hồ đó không phải là sư phụ Thiết Phiến Ngọa Long Thượng Quan Gia Cát. Nhất định có điều ẩn khuất gì đây.”
Quân Bình bật ngồi lên :
- “Tại sao sư phụ không biết thần tăng Đại Minh phương trượng đã viên tịch? Người có thể biết được điều đó mà, chẳng lẽ thời gian khiến thần cảm của người bị mai một?”
Răng Quân Bình cắn vào môi. Nghĩ thầm :
- “Có cái gì ẩn khuất đằng sau cuộc diện ngộ này? Nhất định phải có một cái gì đó.”
Quân Bình sực nghĩ đến cây thiết phiến danh bất hư truyền của Thiết Phiến Ngọa Long Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-sinh-khac/1874240/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.