Chương trước
Chương sau
Đi ra khỏi giếng,thôn trưởng đã ở một bên chờ bọn hắn từ lâu.
“Vượt quá thời gian rồi sao?” Tra Tra Tạc không có biết gì về chuyện một nén hương dài bao nhiêu,trên thực tế thì hai người kia cũng không hề biết,hơn nữa bọn họ cũng không biết mình ở dưới đất đã bao lâu,cho nên đều nhìn thôn trưởng.
“Ha ha” Thôn trưởng Vụ Vân thôn cười cười,hỏi lại: “Tìm được Địa Thử Vương rồi sao?”
“Ân.” Cùng lúc Lăng Vân trả lời,Tra Tra Tạc thả Bạch Bạch ra.
“Ha ha,tốt lắm.Địa Thử Vương tuy rằng không có lực công kích gì nhưng nó là một cao thủ truy lùng,mặc kệ là trên hay dưới,có nó thì đều có thể tìm được phương hướng chính xác để đi trong mê cung.Các ngươi muốn giết Vạn Năm Ma Thụ thì chỉ có một biện pháp duy nhất chính là dùng Mộc kiếm khảm Mộc Chi Chân đâm vào tim nó.Nhưng tim Ma Thụ lại ở dưới rễ,nếu các ngươi từ trên mặt đất mà tới thì lấy cấp bậc hiện tại của các ngươi căn bản ngay cả người đều vào không được thì đừng nói chi là giết nó,bốn phía này Ma Thụ bình thường đều đủ giết các ngươi,cho nên các ngươi chỉ có thể nghĩ cách từ dưới lòng đất,mà đường đi phía dưới rất nhiều,mình mà đi thì chắc chắn sẽ lạc đường,có Địa Thử Vương thì các ngươi sẽ có thể thuận lợi tới Khô Mộc sâm lâm.” Nói xong,thôn trưởng từ trong ngực lấy ra nửa kia của Mộc Chi Châu đưa cho Lăng Vân.Lăng Vân đem hai nửa viên châu hợp lại cùng một chỗ,một trận lục quang hiện lên,viên châu giống như không quá hư hại.Sau đó lại lấy Mộc kiếm ra,vừa định khảm lên thì lại bị thôn trưởng ngăn lại.
“Khoan đã.Các ngươi không thể đem bảo thạch khảm lên trên vũ khí được,chỉ có sư phụ cao cấp hợp thành mới có thể.Các ngươi đi tới cửa thôn tìm Vương Nhị để hắn giúp đỡ đi.Ngoài ra còn phải nhớ kĩ,sau khi hợp thành Mộc kiếm xong,các ngươi từ cửa thôn đi ra ngoài tới hướng Đông Bắc,khoảng chừng 2 phút là nhìn thấy một cái huyệt động(hang động),sau đó các ngươi thả Địa Thử Vương ra cho nó dẫn đường cho các ngươi.Sau khi tiếp cận Khô Mộc sâm lâm thì sẽ thấy không ít rễ cây dưới lòng đất,nó không có độc,phòng ngự cũng rất yếu.Các ngươi có thể cẩn thận mà xuyên qua,đến vị trí trung tâm thì sẽ thấy rễ cây của Vạn Năm Ma Thụ.Vạn Năm Ma Thụ rất xảo quyệt,chỉ có nhân tài của Tiên tộc mới có thể đem Mộc kiếm đâm vào tim nó,cho nên tất cả lực công kích của nó đều sẽ hướng tới Tiên tộc duy nhất đi giữa các ngươi,các ngươi phải sắp xếp chiến lược trước khi hành động.Nơi này có chút dược vật,đối với các ngươi thì sẽ có chút trợ giúp.Tốt lắm,hài tử dũng cảm,tất cả đều dựa vào các ngươi.Đi đi!”
“Cám ơn thôn trưởng” Đồng loạt tạ ơn thôn trưởng,sau đó tiếp nhận dược thủy mà thôn trưởng tặng,ba người đi đến cửa thôn.Bởi vì cần Địa Thử Vương trợ giúp cho nên lần này Tra Tra Tạc cũng không thu hồi nó lần nữa,chẳng qua là cách nó một khoảng cách rất xa mà thôi.Có điều,đối với chuyện Bạch Bạch luôn dính vào Lăng Vân,Mạc Nhật cũng rất khó chịu,nhưng sự tình trọng đại,bây giờ cũng không dám làm gì,chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ vẻ buồn bực của mình,đương nhiên Bạch Bạch của nhóm cũng sẽ không để ý đến lời hắn nói.
Thuận lợi tìm được Vương Nhị ở cửa thôn,hợp thành Thần khí ‘Ngũ Hành – Mộc chi kiếm’,ba người rất nhanh đi tới nơi thôn trưởng nói.Đi vào,Bạch Bạch ở phía trước dẫn đường,đi theo phía sau là Mạc Nhật,tiếp đến là Lăng Vân,cuối cùng mới là Tra Tra Tạc.Lần này bọn họ thông minh,từ lâu đã đi đến tiệm tạp hóa mua cây đuốc cho nên Tra Tra Tạc rốt cục cũng có thể không cần làm ngọn đèn di động,bằng không hắn sẽ nổi điên nếu đi đằng sau Bạch Bạch mất.Có Địa Thử Vương trợ giúp,dọc theo đường đi đều không có đi loạn,chỉ chốc lát là tới một lòng đất tương đối trống trải một chút,đến nhìn rể cây dài giương nanh múa vuốt,bọn họ đã tới phía dưới Khô Mộc sâm lâm.Lăng Vân một phen ôm lấy Bạch Bạch: “Bạch Bạch,cám ơn ngươi đã dẫn đường,nhưng mà ở dưới này rất nguy hiểm,ngươi vẫn nên vào túi sủng vật nghỉ ngơi đi.Nói cho chúng ta biết nên đi thế nào là được rồi.” Tuy tỏ vẻ phản đối nhưng ba người kia đều cho rằng là nên như vậy,cho nên Bạch Bạch ngoan ngoãn được Tra Tra Tạc thu về,đương nhiên là sau khi chỉ rõ phương hướng cho mọi người.Ổn định xong Bạch Bạch,ba người lấy vũ khí của mình ra,dọc theo đường đi cẩn thận tiến lên phía trước,bởi vì Mạc Nhật có lực công kích lớn nhất mà lại còn có quan hệ với Ma khí nên không thể ảnh hưởng lớn đến rể cây nào,mà hai người kia đều là chủng tộc máu ít phòng thủ thấp,cho nên mọi người đi đường vô cùng chậm,cũng vô cùng cẩn thận,đỡ phải không nghĩ qua là liền treo(chết).Chờ cho đến khi bọn hắn vất vả tới tâm của Khô Mộc sâm lâm,lúc thấy rễ cây của Vạn Năm Ma Thụ,thời gian còn lại chưa đến hai giờ đồng hồ.
Còn chưa kịp định ra sách lược gì,Ma Thụ đã phát hiện được thân ảnh bọn họ,vô số rễ cây hướng đến người bọn họ,rất vất vả,tuy là nhìn không thấy mặt Ma thụ nhưng tiếng cười khủng bố kia đã truyền xuống dưới lòng đất,sắc mặt ba người đều rất khó xem.Đừng nói là tấn công,ngay cả tránh né cũng là rất khó khăn,xung quanh dường như đều có địch nhân,cây đuốc ở trong hoàn cảnh hoảng loạn từ lâu đã bị dập tắt trên nền đất,trong bóng đêm mà đối với Lăng Vân bọn họ thì càng bất lợi thêm.Mắt thấy thời gian tiêu hao dần,Lam cùng Hồng của bọn họ cũng không nhiều.Lăng Vân hạ quyết tâm.Thừa cơ có khe hở,Lăng Vân cùng Tra Tra Tạc giao dịch,đem tất cả Lam đưa cho Tra Tra Tạc,lại khiến cho Mạc Nhật đem Hồng đưa hắn.
(Lam và Hồng trong đây đều là dược)
“Không được,rất nguy hiểm.” Mạc Nhật biết Lăng Vân không thèm để ý đến bản thân mà tiến lên,lập tức ngăn cản.Nhưng mà Lăng Vân cũng rất kiên quyết: “Không có thời gian,chúng ta phải làm vậy,hơn nữa là ta giải trừ phong ấn,ta phải cứu vớt Vụ Vân thôn.”
“Nếu Vụ Vân thôn thật sự không còn một ai thì địa phương khác sẽ biến thành thôn dành cho người chơi mới,ngươi không cần lo người mới sẽ không có nơi để sinh ra.Đây chỉ là trò chơi mà thôi a.”
“Nhưng mà NPC ở đây sẽ như thế nào?Ở trong trò chơi bọn họ cũng là người a.Nơi này đối với chúng ta là trò chơi,còn đối với bọn họ chính là một thế giới chân thật hơn hết.Hơn nữa,nếu là trò chơi,ta cũng sẽ không thật sự chết,chỉ là rơi chút kinh nghiệm sau khi sống lại mà thôi,đừng nói nữa,nhanh chút.” Lăng Vân lại thúc giục lần nữa.
“Các ngươi đừng có nói chuyện phiếm nữa,không nhanh mà đỡ đi.” Xa xa truyền đến tiếng la hét của Tra Tra Tạc.
Rơi vào đường cùng,Mạc Nhật đưa Hồng cho Lăng Vân,sau đó lập tức hô trong kênh đội ngũ: “Tra Tra Tạc,ngươi phóng hỏa diễm ma pháp vào rễ cây xung quanh,nhắm được bao nhiêu thì phóng vào bấy nhiêu,phóng xong thì lập tức hồi trình.” Không đợi phản ứng của Tra Tra Tạc,hắn lập tức từ phía sau Lăng Vân vọt qua.Biết bây giờ cũng sẽ chết,Tra Tra Tạc cũng thuận theo mà phóng hỏa cầu tiếp một cái này rồi tiếp một cái khác hướng đến Ma Thụ phía bên kia,chờ cho đến khi Lam bình đều uống hết,lúc không còn một giọt ma pháp liền sử dụng Hồi Trình Quyển.Mà hai người còn lại,Lăng Vân một bên uống Hồng,một bên tiến lên phía trước,Mạc Nhật thì tận lực đỡ giúp hắn không ít công kích,hộ tống hắn đến gần Ma Thụ.Cuối cùng,Lăng Vân thấy được trái tim Ma Thụ,thời điểm lúc hắn hành động thì có một cái cây từ phía sau đâm lại đây,đúng là thiên quân nhất phát(nghìn cân treo sợi tóc),Mạc Nhật lấy thân thể mình chắn trước mặt Lăng Vân,hơn nữa còn thuận tay đẩy hắn một cái,nhờ vào lực động mà Lăng Vân đem Mộc kiếm đâm vào,hai viên tròn màu đen kia nhảy lên sau đó liền vỡ tại chỗ.Nhìn thấy cái cây mà mình bay tới cùng với Mạc Nhật ở cách đó không xa,Lăng Vân nhắm hai mắt lại,thật mệt mỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.