Chương trước
Chương sau
Lăng Vân là loại người phải ngủ đủ 10 tiếng mỗi ngày,hiện thực hay trò chơi đều vậy,sau 10 tiếng tinh thần dồi dào,hắn sẽ thức dậy,nhưng giờ hắn vẫn chưa có tinh thần.Cho nên khi hắn nghe thấy một âm thanh ghé vào lỗ tai hắn làm ồn không dứt,hắn không chút lưu tình lấy tay quăng vật đó đi,sau đó lại nghe hai tiếng kêu thảm thiết,trong đó một tiếng hình như không phải người kêu,có chút giống như tiếng chim...chim kêu?

Hô một cái, Lăng Vân lập tức tỉnh dậy,nhìn qua bên cạnh mình,Hỏa Phượng tối qua được hắn ôm đi ngủ không thấy đâu,lại nhìn về phía trước,trên mặt đất nằm úp sấp một người một chim,người là Tra Tra Tạc tuân mệnh đến đánh thức hắn,còn chim là...

“Hỏa Phượng có sao không?”Lăng Vân kêu một tiếng để xác định lại,thú vị uốn cong mắt lại,hình dáng nhìn rất giống Hỏa Phượng nhưng tại sao vừa mới qua một đêm thôi mà vật nhỏ lại lớn thành một con chim to nửa người.

Chim to gật gật đầu,sau khi đứng vững thì run cánh,đem mấy hạt cát dính trên thân rơi xuống,rồi bay đến trên người Lăng Vân,tuy lớn rồi nhưng vẫn thích làm nũng.Khổ chỉ có Tra Tra Tạc, đầu tiên là làm đệm lưng,bây giờ thì lại phải tắm cát.

“Hỏa Phượng,tại sao mày lại lớn nhanh vậy a?” Thật đẹp,nhẹ nhàng vuốt lông chim xinh đẹp của Hỏa Phượng,Lăng Vân thầm tán thưởng.

Trả lời hắn không phải Hỏa Phượng mà là Nhật Hành Thiên Lí.”Ta đoán là bởi vì ngươi ôm nó ngủ nên độ thân mật của nó với ngươi bay thẳng lên.Phượng Hoàng thuộc loại sủng vật thần thú,khi cấp bậc thấp thì phải dựa vào việc hấp thu linh khí của trời đất,độ thân mật cao hơn thì lại càng nhanh.”

“Thì ra là vậy nha,thần thú vẫn là tốt nhất.Dáng vẻ không giống như tiểu tử kia,toàn ăn với ăn.”Từ sớm,Tra Tra Tạc đã xuất Bạch Bạch ra phơi nắng,bây giờ lại bất hạnh chạy đi oán giận chuột nhỏ của hắn. Đương nhiên,Bạch Bạch không cam lòng yếu thế cũng gọi hắn hai tiếng.

“Thiên Lí,ngươi cái gì cũng biết nhen.” Lăng Vân hâm mộ nhìn hắn.

“Ta chỉ là thích lướt net thôi.”

“Nhưng trí nhớ của ngươi cũng tốt lắm đó.Nhiều như vậy ta cũng không nhớ nỗi. Đúng rồi,Mạc Nhật đâu?” Quên mất,sao mới sáng sớm mà đã không thấy Mạc Nhật rồi.

“À, hắn đi bắt cá.Sáng hôm nay chúng ta đến bên suối thì phát hiện bên trong có rất nhiều cá.Mạc Nhật nói bắt cá để cho buổi ăn sáng mới mẻ thêm.” Tra Tra Tạc nghĩ đến cá liền chảy nước miếng.

“Vậy à,ta đi nhìn xem.” Nói xong,Lăng Vân liền trở mình đứng lên.Hỏa Phượng theo sau hắn,Bạch Bạch giãy giụa trước sự kìm hãm của Tra Tra Tạc,chuồn ra ngoài,Tra Tra Tạc vội vàng đuổi theo.Thoáng cái,bên trong lều trại liền không còn bóng người.Thiên Lí không đi mà ở lại thu hồi lều trại,nhóm lửa,chờ mọi người về là nướng được rồi.

“Đúng nha,nhiều cá ghê.”Lăng Vân chạy tới bờ,quả nhiên là thấy trong nước rất nhiều cá.Nhìn lại,Mạc Nhật cởi áo,cuộn ống quần lên đang ở trong nước bắt cá.Chỉ tiếc là không có kỹ thuật,nên bắt không được.Cũng là, người ta đường đường là trùm câu cá thì làm sao lại bắt cá được a,nhưng mà... Dáng người quá được đó. Nhìn nhìn,ánh mắt Lăng Vân từ cá chuyển lên tới trên người Mạc Nhật.Làn da màu lúa mì,dưới ánh mặt trời,từng giọt nước chảy dài trên thân thể không mập không gầy kia,nhìn sao cũng làm người ta hâm mộ.

“Vân, Vân?Nhìn cái gì mà nước miếng đều chảy ra vậy.”Thấy Lăng Vân nhìn chằm chằm mình,Mạc Nhật vui vẻ đùa.Không nghĩ tới Lăng Vân nghĩ mình chảy nước miếng thật,vội vàng lau miệng.

“Ngươi gạt ta.”Sau khi phát hiện mình bị lừa, tức giận nhìn chằm chằm Mạc Nhật,vừa lúc đụng phải ánh mắt của đối phương.Như bị hấp dẫn,Mạc Nhật chậm rãi đến gần Lăng Vân,đôi môi trước mắt mình làm Mạc Nhật muốn hôn lên nhưng lại e sợ cậu bé phương Đông này,đang đấu tranh thì một trận nước tát tới,đem Lăng Vân đang ngẩn người kia bừng tỉnh.Thì ra là Tra Tra Tạc với Bạch Bạch đùa giỡn đạp phải lông chim của Hỏa Phượng,Hỏa Phượng tức giận vung vào nước,liền trở nên ướt sũng.

“Hic... Ta như vậy thiệt chẳng hay gì cả” Thấy Tra Tra Tạc ở trong nước oán giận,không khí mập mờ lúc nãy cũng nhạt dần,nhưng nhớ đến mình lúc nãy còn chờ mong nụ hôn của đối phương,Lăng Vân liền hận không thể chui xuống lỗ.

“Nè,Mạc Nhật,bắt được con cá nào chưa?” Thiên Lí dọn dẹp xong cũng đi tới,thấy hai tay trống trơn của Mạc Nhật liền cố ý hỏi.

“......”

Cười cười,Thiên Lí cũng không trêu chọc hắn nữa mà bản thân lại xuống nước,đưa xuống hai ba cái liền bắt được bốn con cá lên khiến mấy người xem trợn mắt há mồm.

“Các ngươi không biết trước khi bắt cá phải học Bộ Ngư Thuật sao?” Thiên Lí vung vung bốn con cá trên tay, cười nói.

Bọn họ đúng là không biết: “Trách không được ta bắt được mà lại bị tuột ra ngoài.” Mạc ngày oán hận nói.

Kết thúc,thay quần áo sạch sẽ xong,mọi người liền vây quanh đống lửa ăn cá nướng. Tuy sáng sớm nướng đồ ăn không hay cho lắm nhưng dù sao cũng là trò chơi,so đo làm gì.

“Nè,Thiên Lí,cá là do ngươi bắt được,con lớn nhất này thuộc về ngươi.” Lăng Vân lấy một con cá lớn hơn mấy con khác một chút đưa cho Thiên Lí.

“Ta đây sẽ không khách khí “Nhận cá,Thiên Lí cắn bụng nó một cái, “Ai da,trong cá chết sao lại có đá vậy.”Thiên Lí vội vàng lấy con cá ra trước mặt, thì ra làm hắn thiếu chút nữa nứt răng không phải cục đá gì mà là một viên châu màu trắng sang sáng lam quang.

“Đây là cái gì vậy nhỉ?” Tra Tra Tạc gần hắn nhất nhích lại gần,Mạc Nhật với Lăng Vân cũng đến gần.

“Ta không biết,xem thuộc tính đi.” Không xem thì không biết,mới xem thì lập tức nhảy lên,đây thế nhưng lại là Thủy Chi Châu mà mọi người đang liều mạng tìm kiếm.

“Oa, chúc mừng ngươi Thiên Lí,dễ dàng có được Thủy Chi Châu.” Lăng Vân lập tức chúc mừng hắn.

“Đây chắc là đưa cho mọi người, ta không thể lấy a.”

“Cá là do ngươi bắt,hạt châu này là từ trong con cá ngươi bắt được,đương nhiên là của ngươi,cho dù ta cũng rất muốn nha.”

“Đừng từ chối,chúng ta chỉ có ngươi là chủ công thuộc tính Thủy, ngươi không lấy thì ai lấy a.” Ngay cả Mạc Nhật cũng hát đệm.

Nghĩ nghĩ, Thiên Lí cuối cùng cũng nghe theo mọi người,lấy ngón tay ra nhận chủ.

“LUCKY. Trò chơi bắt đầu không bao lâu, chúng ta thế nhưng đã có 3 viên Ngũ Hành Châu,thật sự là quá may mắn.” Tra Tra Tạc giơ con cá trên tay nói: “Đem cá mang rượu đến,chúng ta cùng dzô.”

“Dzô!!”

~oOo~

“Sau khi chơi trò này,đây là lần đầu tiên ta tới thành,nhiều người ghê nơi.” Bây giờ cả nhóm đang ở trên đường cái của Lăng Tiêu Thành,không hổ danh là Lăng Tiêu Thành một trong năm thành lớn,người rất nhiều, còn có nhiều người chơi bày quán.

“Vân, ngươi còn không đi chuyển? Đi trước đi.” Mạc Nhật quan tâm hỏi.

“Di, Lăng Vân, ngươi chưa chuyển sao?Cấp của ngươi cũng không thấp a?”

“Ha ha,tại không có thời gian.” Lăng Vân ngượng ngùng cười cười.

“Vậy chúng ta đi với ngươi.” Thiên Lí nói: “Ngươi muốn chuyển chức nghiệp gì?”

“Ân,còn chưa nghĩ xong.Không biết Tiên tộc chuyển gì được”

“Chắc là có thể hết đi,đầu tiên là ngươi nghĩ coi muốn chuyển cái gì rồi ta mang ngươi đi.” Tuy cũng là lần đầu tới đây,nhưng Nhật Hành Thiên Lí đã nhớ hết tọa độ của NPC.Bọn Lăng Vân cũng vừa biết được,thì ra Nhật Hành Thiên Lí không chỉ xinh đẹp mà còn có khả năng vừa nhìn là nhớ.Đương nhiên,nếu nói về người dám nói người ta xinh đẹp, Tra Tra Tạc giờ đây đang bị phạt trong vòng một ngày không được mở miệng, bằng không sẽ được chăm sóc bằng đại hình.

“Có phải đã làm các ngươi chậm trễ hay không?”

“Gì chứ, chúng ta là đội hữu mà.” Mạc Nhật lập tức nói: “Trước tiên mình hãy tìm chỗ để ăn đã.”Tuy là đi xe ngựa từ Vụ Vân Trấn tới,nhưng thời gian cũng gần nửa ngày rồi,mấy con cá buổi sáng cũng đã sớm tiêu hóa.

Tra Tra Tạc một bên không ngừng gật đầu,hắn rất đói nha mà Thiên Lí cũng không có ý kiến,vì thế cả nhóm liền di chuyển tới tửu lâu lớn nhất Lăng Tiêu Thành —— Khách sạn Duyệt Lai.

P/s: Hôn hụt nha pà kn =]]z~ 25/12 sẽ có

MERRY CHRISTMAS!!!!

24/12
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.