Bạch Lạc Đà có tốc độ rất nhanh, hơn nữa sức chịu đựng của chúng rất mạnh, có thể đi cả ngày lẫn đêm, trên đường đi lại không có ma thú gì, Lục Ly bọn họ chỉ phí mấy ngày thời gian liền đi ra Long Cốc. Thời gian ngắn như vậy căn bản không đủ cho Bạch Uy bố cục, cho nên Lục Ly bọn họ cũng không bị Bạch gia ngăn cản, rất thoải mái liền tiến vào Tát Lạp Sa Mạc. Sa mạc, trước đây Lục Ly từng gặp qua, hơn nữa còn ở đó nhận được Tháp La Tinh Bài Sa Chi. Nhưng Tháp La Sa Mạc không phải chân chính sa mạc, sự hình thành của nó hoàn toàn là vì Tháp La Tinh Bài Sa Chi, cho nên hoàn cảnh nơi đó so với Tát Lạp Sa Mạc lớn nhất trên Thiên Nguyên Đại Lục căn bản cũng không đáng giá nhắc tới. Tát Lạp Sa Mạc là một mảnh sa mạc trắng, nhiệt độ ban ngày đủ để nướng chín người, mà nhiệt độ ban đêm lại đủ để đông người thành băng côn, nguy hiểm nhất còn không phải hoàn cảnh ác liệt, mà là những ma thú khủng bố ẩn giấu dưới lớp cát. Những sa hạt thằn lằn đó, từng con đều có kịch độc, không cẩn thận đụng phải, trong nháy mắt liền có thể khiến một tu sĩ cường đại chết thảm. Tuy nhiên, trên người Bạch Lãng có hộ phù chấn nhiếp độc trùng, đây là bảo vật của một phái Côn Ngô Kiếm Tiên, trong Tát Lạp Sa Mạc, còn chưa có loại độc trùng nào không sợ nó. Đây cũng là vì sao Bạch Lãng thường xuyên độc tự đi lại trong Tát Lạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-dai-chua-te/4821437/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.