Nghiêm Diệp Miêu đã lấy đi một viên Băng Phách Hộ Thể Đan làm thù lao, nhưng hiện nay hắn vậy mà lại đem tin tức này truyền cho người khác, để người ta đến tìm Lục Ly mua. Nói thật, Lục Ly có chút tức giận, Nghiêm lão đầu làm việc này, cũng quá không chính cống rồi. Nhưng đây là địa bàn của Nghiêm Diệp Miêu, mà có thể trở thành lão hữu của Nghiêm Diệp Miêu, lại còn có thể khiến Nghiêm Diệp Miêu mặt dày như vậy giúp đỡ, chỉ sợ chí ít cũng là một Đại Năng cấp bậc Nguyên Vương, Lục Ly thật sự không dễ đắc tội. Sau khi suy nghĩ một hồi, Lục Ly chỉ có thể sắc mặt hơi lạnh nói:
Nếu là bằng hữu của Nghiêm hội trưởng, thể diện này đương nhiên là phải cho, chỉ là số lượng đan dược này thật sự không nhiều, ta còn có dự định khác, cho nên...
Nghiêm Diệp Miêu lập tức vỗ ngực bảo đảm nói:
Lục tiểu ca xin cứ yên tâm, chỉ lần này, tuyệt đối không có lần sau.
Lục Ly lúc này mới cuối cùng gật đầu. Thấy Lục Ly gật đầu, Nghiêm Diệp Miêu lúc này mới gọi người đi mời vị hảo hữu kia của hắn. Thực ra, Nghiêm Diệp Miêu cũng không phải không nghĩ đến việc tham ô Băng Phách Hộ Thể Đan của Lục Ly, dù sao loại đan dược này thật sự quá trân quý rồi, hơn nữa lại còn xuất hiện vào lúc U Minh Uyên chiến trường bị xông mở, giá trị của nó càng là tăng lên gấp mấy lần. Chỉ là lai lịch của Lục Ly thật sự thần bí, ngay cả Nghiêm Diệp Miêu mượn nhờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-dai-chua-te/4821332/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.