Một ngọn núi cao mười ba ngàn trượng, Lục Ly cùng bọn họ đã ròng rã ba ngày mới leo tới đỉnh phong. Sở dĩ chậm như vậy, là bởi vì bọn họ không dám dùng hết lực khí, chỉ cần hơi mệt mỏi liền phải dừng lại nghỉ ngơi, bọn họ cần phải bảo đảm có trạng thái tốt nhất để nghênh chiến những nguy hiểm kế tiếp. Cùng với việc bọn họ đến gần, đã có thể thật sâu cảm ứng được nguy hiểm phía trước, chỉ là do trên đỉnh núi cương phong lạnh lẽo, bạo tuyết tứ ngược, thần thức không thể thăm dò ra, không có cách nào phán đoán được vị trí chuẩn xác. Nguy hiểm không biết phương hướng, mới là nguy hiểm lớn nhất, cho nên Lục Ly cùng bọn họ nhất định phải luôn luôn chuẩn bị. Mà ở ven vách núi gần đỉnh phong, mọi người đã có thể nhìn thấy từ xa một gốc tuyết liên trắng tinh khiết, cho dù là lấy băng tuyết màu sắc tương đồng làm bối cảnh, dáng người Băng Sơn Tuyết Liên vẫn là rạng rỡ như vậy, trong phong tuyết mênh mông, y dật sinh huy. Gốc tuyết liên kia hoa nở hai mươi bốn cánh, mỗi một cánh đều trong suốt như ngọc, tính ra, có tới mười hai ngàn năm rồi. Trong đài sen chỉ dựng dục bốn hạt sen, nhưng từng cái đều lớn như trứng gà, nếu như nuốt vào, sẽ có tỷ lệ rất lớn bồi dưỡng ra dị thủy Tuyết Liên Thiên Thủy, phẩm chất rất cao. Xem ra tin tức của Bạo Tuyết dong binh đoàn là thật, bọn họ không có lừa gạt Lục Ly. Thiên tài địa bảo như thế ở phía trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-dai-chua-te/4821305/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.