Thấy gia gia phân phó xong, nghĩ đến sẽ có người giúp báo thù, tâm tình u ám của Diệp Tùng rốt cuộc cũng hơi tốt hơn một chút.
Gia gia, cánh tay đứt này của ta...?
Diệp Tùng tuy rằng không biết gia gia vì sao đột nhiên trở nên lạnh nhạt, nhưng chuyện cánh tay đứt liên quan trọng đại, hắn không thể không kiên trì truy vấn tiếp. Diệp Thiêm Long liếc Diệp Tùng một cái, sau khi trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn ném cho Diệp Tùng một viên đan dược. Diệp Tùng thở dài một hơi, trong lòng nghĩ, gia gia rốt cuộc vẫn thương hắn. Tuy nhiên, khi Diệp Tùng thấy rõ ràng đan dược, trái tim vừa mới giãn ra, lại nhíu chặt lại.
Tục Cốt Sinh Cơ Đan sao? Gia gia, loại đan dược này tuy rằng có thể giúp ta một lần nữa mọc ra một cánh tay, nhưng lại chỉ là cánh tay giống như người bình thường, ta cần phải tốn rất nhiều năm thời gian, mới có thể đem nó luyện chế thành ra giống như trước kia, điều này sẽ nghiêm trọng làm chậm trễ tu hành của ta! Ngài có phải là cho sai đan dược rồi không?
Cho tới bây giờ, Diệp Tùng vẫn cho rằng Diệp Thiêm Long đã đưa nhầm đan dược cho hắn. Kết quả Diệp Thiêm Long căn bản không giải thích, chỉ là vẫy vẫy tay nói:
Được rồi, ngươi xuống dưới dưỡng thương cho tốt đi!
Diệp Tùng vẫn có chút không cam lòng:
Gia gia! Viên Tục Thiên Đan kia của ngài...
Được rồi, đi xuống đi!
Diệp Thiêm Long lại cũng không còn kiên nhẫn nữa, vung tay quét một cái, một cỗ đại lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-hanh-dai-chua-te/4821227/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.